Vạn Biến Hồn Đế

Chương 32: Thức Tỉnh Huyết Mạch



Công kích gần tới nơi rồi nhưng Thiên Tiếu vẫn đứng yên, nhiều người cảm giác hắn hình như đang làm màu thì phải.

Thiên Tiếu ngay thời khắc đó nói chuyện với Vạn Biến:

“Kích hoạt bộ pháp mạnh nhất ngươi từng thu thập được đi.”

Lập tức bên cạnh hắn xuất hiện ảo ảnh một người thanh niên áo trắng hòa lẫn vào nhau, Thiên Tiếu lập tức di chuyển dập dìu giữa các dòng năng lượng. Cả người hắn giống như nhẹ bẫng đi, cảm giác thần kỳ này khiến hắn mê đắm, khóe môi nở một nụ cười như có như không.

Trận này chưa biết thắng hay không nhưng sau đó hắn nhất định phải dồn hết toàn bộ tâm sức vào để luyện bộ pháp này.

Vụt

Công kích của Dạ Nguyệt đi vào khoảng không nào đó, nàng cảm thấy không ổn liền dùng âm thanh để cảm nhận xung quanh, bỗng nhiên mắt nàng trợn thật to. Theo như thăm dò thì hắn ở trước mặt của nàng, vừa ngẩng đầu lên nàng liền thấy Thiên Tiếu đã ở ngay phía trên mình, thanh kiếm đã dơ cao chuẩn bị chém xuống.

Phản xạ nàng liền đưa Khí Hồn của mình lên để phòng thủ.

Tằng

Lưỡi kiếm chém vào dây đàn tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc, nhiều người thậm chí phải ngồi thụp xuống đất che tai của mình lại. Vừa đỡ được Dạ Nguyệt lập tức tung ra một cước nhưng khi tưởng trúng rồi thì đó hóa ra lại chỉ là ảo ảnh, cảm giác cổ mình hơi mát nàng xoay người nằm xuống đất.

Ing

Lưỡi kiếm của Thiên Tiếu lướt qua gây ra âm thanh đầy sắc lạnh, nhưng tưởng đã lướt qua lưỡi kiếm lại bẻ ngang một góc vuông chém thẳng xuống dưới.

Lưỡi kiếm sắc bén càng lúc càng gần, trong một giây thôi trong đầu nàng suy nghĩ rất nhiều.

“Mình thua sao?”

“ Thua một người thấp hơn tận hai Hồn Cảnh?

“Niềm tự hào của Dạ gia chỉ đến thế thôi sao?”

“Không được mình không thể thua như thế này được.”

“Ầm”

Công kích gần thành công rồi thì bỗng nhiên từ người của Hắc Nguyệt một luồng năng lượng màu đen tỏa ra, một quả cầu bóng tối bao trọn lấy nàng. Tất cả mọi người đều đứng lên, người bình thường thì đương nhiên không thể biết được, nhưng ở đây có rất nhiều cao thủ, họ biết đây chính là trạng thái thức tỉnh huyết mạch của Dạ gia.

Chiến Thần Bóng Đêm

×— QUẢNG CÁO —

Một người chăm học như Thiên Tiếu làm sao không biết chuyện này, nhìn thấy cảnh này hắn đứng im một chỗ lắc đầu đầy chán nản, tháo đồ bịt mắt ra để lộ ra đôi mắt màu tím. Hắn bây giờ đánh lén thì thắng chắc rồi, thế nhưng thắng như vậy mặt mũi, Dạ Yến gọi hắn một tiếng đại ca thì hắn cũng phải làm sao cho xứng với hai chữ này.

Huống chi phá đám lúc này tuy nàng không chết thật sự nhưng muốn có cơ hội thức tỉnh huyết mạch lần nữa thì hơi khó. Ngồi xuống thềm đá đã vỡ tan nát tựa lưng vào bờ tường rách nát hắn bình tĩnh chờ đợi, đợi lúc nàng thức tỉnh xong thì đánh tiếp.

Trong lúc mọi người đều đang ngóng trông thì Dạ Nguyệt đi vào một khoảng không tối đen như mực, xung quanh nàng đôi khi có những quang cảnh lướt qua một cách nhanh chóng. Nàng nhận ra đây chính là những trận chiến của tổ tiên được ghi trong sử sách, nhiều trận khác thì cảm giác đã rất xa xưa rồi.

Gia gia nàng từng nói, khi thức tỉnh huyết mạch nàng có thể kế thừa sự hiểu biết của tổ tiên, càng nhìn thấy được về thời xa xưa thì càng có lợi, thế nên lúc này nàng đang cực kỳ hưng phấn. Ngoài sự hưng phấn thì nàng cũng có chút lo lắng, nàng sợ Thiên Tiếu tấn công chấm dứt trạng thái thức tỉnh, đến lúc đó thì mai sau khó có cơ hội để nàng thức tỉnh nữa.

Nàng với tâm trạng hỗn loạn lướt qua từng cảnh vật một, nàng dần dần có thêm rất nhiều ký ức về cách tu luyện, chiêu thức và rất nhiều thứ khác nữa. Đến một lúc bỗng nhiên từ nàng tỏa ra một luồng ánh sáng trắng bao phủ khắp không gian.

Trước mặt nàng trống rỗng xuất hiện một người đàn ông trung niên, hắn ta vẻ mặt rất uy nghiêm trên người là một bộ giáp trắng, có biểu tượng hồ ly mười đuôi, tuy nhiên lúc này nàng chỉ nhìn được phần lưng của hắn ta.

Dường như cảm giác có người nhìn mình hắn ta quay lại, liếc mắt một cái liền hiểu ra vấn đề sau đó liền thăm dò:

“Đệ tử của Dạ gia?”

Dạ Nguyệt khẽ giọng hỏi:

“Ta có thể biết danh tính của ngài có được hay không?”

Người kia mỉm cười:

“Ta tên Dạ Thần, người khai sinh ra Dạ gia.”

Dạ Nguyệt lập tức quỳ xuống hành lễ:

“Tiểu bối tên Dạ Nguyệt, trưởng nữ đời 965 của Dạ gia.”

Dạ Thần gật gù:

“Đúng là người của Dạ gia rồi thì tốt, cuối cùng cũng có kẻ thức tỉnh huyết mạch đủ mạnh để có thể gặp được ta, điều này khiến ta thật sự vui mừng. Đã gặp mặt thì trước khi đưa truyền thừa ta có chút chuyện cần phải dặn dò, những chuyện này rất quan trọng nên ngươi tuyệt đối phải nhớ, rồi truyền lời cho tộc trưởng của Dạ gia hiện tại cho ta.”

Dạ Nguyệt nghiêm túc:

“Ta nhất định sẽ chuyển nguyên vẹn lời của lão tổ.”

Dạ Thần gật đầu:

“Tốt, chuyện đầu tiên là ta chưa chết đừng có cúng nữa, cái ta cần là nhiều người biết đến danh tiếng, bái lạy tượng của ta chứ không phải thắp nhang. Suốt ngày thắp nhang tưởng nhớ, rốt cuộc là các ngươi đang báo hiếu hay đi trù ẻo ta thế.” ×— QUẢNG CÁO —

Dạ Nguyệt há hốc mồm nhưng suy nghĩ một chút liền cúi đầu:

“Tiểu bối đã biết.”

Dạ Thần tỏ ra hài lòng trước thái độ của đệ tử trong nhà:

“Thứ hai là bảo bọn họ rằng Thiên Vương Tinh chuẩn bị có đại kiếp, nếu không thể di dời đến tinh cầu khác thì chuẩn bị thật kỹ càng.”

Dạ Nguyệt giật mình ngước nhìn:

“Đại kiếp, không biết lão tổ có thể nói rõ cho đệ tử biết được không?”

Dạ Thần thở dài:

“Đại kiếp này ta đã tính được từ khi Siêu Thoát rồi, hiện tại thì tu vi của ta vẫn chưa thể nào tránh khỏi Thiên Đạo kiểm soát, cụ thể thế nào ta biết nhưng không dám nói. Thế nhưng có chuyện này có thể cho ngươi biết, còn cả tộc trưởng của Dạ tộc nữa, biết được chuyện này có thể sẽ giúp Dạ gia chuyển lần đại kiếp này thành cơ duyên.”

Dạ Nguyệt lắng tai:

“Chuyện này ta nghe được cũng tuyệt đối không nói cho người khác, chỉ thông báo lại cho một mình tộc trưởng, tuyệt đối không để ảnh hưởng tới lão tổ.”

Dạ Thần hừ một tiếng rồi nói:

“Ta có mở miệng thì đã phải trả giá rồi, ít người biết chỉ là cái giá phải bỏ ra nhỏ hơn thôi. Vào chuyện chính, kẻ giúp ngươi thức tỉnh lần này chính là đấng cứu thế trong lần đại kiếp sắp tới, chỉ là ta xem không ra chuyện hắn có thành công hay không. Dạ gia nếu rời khỏi Thiên Vương Tinh được thì không cần quan tâm, nếu không rời đi được thì giúp hắn một tay, hắn thành công thì Dạ gia sẽ tai qua nạn khỏi, đồng thời cũng sẽ nhận thêm được không ít lợi ích, cái này ta không cần nói nhiều chắc ngươi cũng có thể tưởng tượng ra.”

Mấy kẻ sinh ra đã là đấng cứu thế không giúp được thì cũng đừng đụng vào, trước khi hắn tới số thì những kẻ có ý đồ với bọn hắn đều sẽ chịu một kết cục thảm khốc. Bọn hắn thực ra chính là người do thiên định, nàng đã đọc sử ký của lão tổ thì cũng có thể hiểu, khi ấy lão tổ thân cô thế cô nhưng cuối cùng lại làm được những gì.

Mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng cực kỳ vô lý, lão tổ lúc sinh ra thì yếu ớt, đến thanh niên vẫn chưa đạt được Tam Hồn Cảnh, bằng một thời gian lại trở thành trẻ tuổi nhất Hồn Thánh. Chính vì thế ai không tin chuyện một người nào đó có thể đạt được hào quang nhân vật chính, Dạ gia thì khác, bọn họ vô cùng tin vào chuyện này.

Mỗi lần có hạo kiếp Dạ gia liền nhắc nhở con cháu tránh xa mấy kẻ nghèo hèn, phế nhân….. mấy cái thể loại đó rất có thể sẽ quay đầu thành chủ tịch bằng một cách thần kỳ nào đó.

Đương nhiên không phải ai cũng có thể giữ được hào quang nhân vật chính cho mình mãi được. Có những người nổi lên sau đó nhận lại kết cục rất bi thương, tiếp theo liền biến mất mãi mãi.

Chỉ là nàng không tưởng tượng ra cái người như Thiên Tiếu có thể trở thành đấng cứu thế, nghĩ đến lúc hắn mặc bộ sáo trang kia thì nàng liền không nhịn được cười.