Vạn Biến Hồn Đế

Chương 58: Gặp Gỡ



Ngồi ở ngoài quán nước Bạch Ngọc nhe răng cười với Thiên Tiếu, biết được La Sơn ở rất gần nên hắn chỉ biết nhe răng cười bởi quá sợ hãi. Lúc này thì hắn bắt đầu có chút hối hận, tại sao lại không để một học sinh nào đó có tu vi thấp một chút tới tìm, như thế La Sơn còn lâu mới phát hiện ra được, nhưng bây giờ rời đi thì quá trễ rồi.

Nhìn thật kỹ thì hắn mới thấy Thiên Tiếu có rất nhiều đặc điểm của cha mẹ, chả hiểu kiểu gì mà lần trước hắn lại không nhận ra đôi mắt ấy nhỉ. Đôi mắt khiến cho người ta giống như bị hút vào trong của Vân Ca, thật sự thì năm người hắn thầm thương cũng là Vân Ca, hắn phải lòng nàng cũng chỉ vì một ánh mắt,

Hít thật sâu một hơi:

“Hôm nay chắc ngươi đoán được, ta đến tìm ngươi vì lý do gì có phải không?”

Thiên Tiếu mỉm cười:

“Đương nhiên.”

Bạch Ngọc thấy Thiên Tiếu vui vẻ liền thả lòng một chút:

“Thế ta mời người quay lại lớp huấn luyện, sau đó tại Thăng Thiên Đài bất kể thành tích của ngươi thế nào thì ta cũng sẽ nhận ngươi làm đệ tử. Như thế đảm bảo ngươi chắc chắn có thể đi vào Thiên Hồn học viện, đã thế còn được là học sinh được chiếu cố đặc biệt.”

Thiên Tiếu nheo mày hỏi:

“Hình như ngài cũng là sư phụ của Cầm Vân Ca phải không?”

Bạch Ngọc ngửi thấy mùi không hay rồi:

“Đúng thế, chuyện xảy ra mới đây chỉ là do một chút hiểu nhầm thôi, ta đảm bảo chính nàng sẽ tới trước mặt ngươi xin lỗi.”

Thiên Tiếu lại hỏi:

“Thiên Hồn học viện có vẻ tốt nhỉ?”

Bạch Ngọc đầy vẻ tự hào:

“Đương nhiên rồi, học viện số một của Thiên Vương tinh và rất nhiều hành tinh lân cận, ngươi không thể tìm được chỗ nào tốt hơn thế đâu. Thế nên chẳng có lý do gì để ngươi từ chối đề nghị của ta cả, đúng không nào?”

Thiên Tiếu cười nhạt:

“Một học viện tốt lại có một lão sư dạy ra một học sinh tốt như Cầm Vân Ca, lại còn là biểu tượng của trường học, nơi tốt đẹp như thế xin phép thôi. Ta không có phúc để hưởng thụ như thế, hiện tại mới mười tám thôi nàng ta muốn sống thêm vài năm, mong Bạch lão sư thông cảm.”

Cái quái gì thế này?

Đây không phải cách nói chuyện đặc trưng của Tạ Long hay sao, tiểu tử này dùng một câu thôi mà vỗ mặt cả hắn và cạnh khóe cả học viện, chửi thẳng mặt của Cầm Vân Ca. Quả nhiên là đại ca của hắn, chết rồi nhưng vẫn kịp để lại một bộ gen thật sự rất đáng nể, cái khác không biết giỏi không nhưng cà khịa, ăn nói cạnh khóe luôn là số một.

Nhìn ánh mắt màu tím kia thì hắn biết Thiên Tiếu có lẽ đang rất tức giận, giống như Tạ Long mỗi khi tức giận thì đôi mặt lại đỏ lên như lửa vậy. Nhưng tiểu tử này có màu mắt khiến hắn còn trông âm hiểm hơn một chút, nói thế thôi chứ âm hiểm lắm luôn.

Bạch Ngọc lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng:

“Chúng ta không thể thương lượng được hay sao?”

Thương lượng, nghe đến đây thì hắn hơi mỉm cười.

Đặt ly cà phê trên tay hắn mỉm cười nói:

“Được rồi, Bạch thúc thúc có thể kể cho ta biết một ít chuyện năm xưa của cha mẹ ta được không?”

Không chỉ Bạch Ngọc giật mình, đang nghe lén La Sơn cũng giật mình không kém, hóa ra Thiên Tiếu đã biết chuyện gì đó rồi. Hắn chỉ là chưa biết chi tiết nên muốn mượn cơ hội này moi thông tin, nhưng phải trả lời làm sao đây, người ta đã nói thẳng như vậy lại bảo không biết thì dối trá quá.

×— QUẢNG CÁO —

“Rắc…..rắc”

Tiếng nắn tay khiến cho Bạch Ngọc mồ hôi đầm đìa, hình bóng của hắn dần phải mờ, Thiên Tiếu nhíu mày vươn tay ra thì hình bóng đó tan biến. Thiên Tiếu tức đến nỗi răng đánh vào nhau canh cách, hít một hơi thật sâu hắn ngồi im ở đó chờ đợi.

La Sơn có chút bất đắc dĩ nhưng cũng xuất hiện:

“Ngươi biết chuyện từ khi nào thế?”

Thiên Tiếu bình tâm lại một chút liền lấy ra từ nhẫn không gian quyển nhật ký của cha mình, La Sơn lướt qua một cái liền xem xong tất cả. Hai người tính tiền thì chủ quán lắc đầu một cái, nàng cảm giác hai người kia lúc vào và lúc ra giống như biến thành người khác vậy.

Trên con đường vắng La Sơn chậm rãi:

“Nếu chỉ từ nhật ký thì có rất nhiều chuyện ngươi còn chưa rõ ràng, dù ngươi có tìm hiểu thế nào thì cũng chẳng có ai dám nói cho ngươi đâu.”

Thiên Tiếu nhíu mày trong lòng có chút phẫn nộ:

“Mẹ ta bị người hạ độc chết, cha ta thì bị người ta giết chết, chẳng nhẽ ta không được biết kẻ thù của mình là ai sao?”

La Sơn tay đặt lên đầu hắn khẽ giọng:

“Bình tĩnh lại đi, chuyện của mẹ ngươi thì ta rõ ràng, còn chuyện của cha ngươi thì đến giờ ta vẫn chưa rõ tổ chức nào đứng đằng sau. Ngươi thì còn quá trẻ, một nước đi sai lầm thôi không chỉ khiến cho ngươi gặp nguy hiểm, tổ chức kia cũng sẽ tập trung xóa hết dấu vết còn lại, khi đó công sức ẩn nhẫn điều tra bao nhiêu năm sẽ trở thành công cốc.”

Thiên Tiếu cắn răng:

“Ta hứa sẽ không xung động làm bất cứ chuyện gì, chỉ xin ngài cho ta biết chuyện xảy ra với mẹ mình.”

La Sơn lắc đầu:

“Ngươi còn quá trẻ chắc chắn không giữ được bình tĩnh khi gặp kẻ thù đâu, với lại có một người mà mẹ ngươi đã tha thứ, trước khi mẹ ngươi mất đã bắt chúng ta thề không trả thù, càng không được để ngươi trả thù.”

Thiêu Tiếu tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Một người, ta tưởng phải là Vân gia chứ?”

La Sơn nở nụ cười gằn:

“Vân gia sớm muộn gì cũng phải giải quyết, chỉ là hiện tại thế lực của bọn họ lớn lắm, đã thế còn dính dáng tới một trong chín vị thủ hộ thần. Chuyện không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nếu ngươi muốn biết mọi chuyện, tham gia vào trả thù cũng được nhưng chừng nào ngươi đạt được Vũ Hoàng cái đã.”

Tuy La Sơn đã nói đến mức độ đó nhưng Thiên Tiếu vẫn vô cùng nghiêm túc:

“Chuyện xảy ra với mẹ ta thì chỉ cần đến Long Thành sớm muộn gì ta cũng sẽ biết, ngài cho ta biết trước để ta bình tĩnh, nếu không khi đó ta sợ mình sẽ không kiềm chế được thiệt.”

Ngửa mặt lên trời La Sơn chỉ biết thở dài, đúng như Thiên Tiếu nói, nếu hắn giấu đi thân phận của mình đi lên Long Thành điều tra thì sớm muộn gì cũng biết thôi.

Lấy từ trong nhẫn không gian đi ra một tập hồ sơ La Sơn khẽ giọng:

“Ngươi về nhà học thuộc cái này, chuyện của cha mẹ thúc kể cho ngươi nghe cũng được.”

Thế là từ đó đến lúc về đến nhà Thiên Tiếu được nghe lại một câu chuyện không khác gì Cầm Vân Ca đã phải nghe, thế nhưng tên của một số người bị giấu đi. Cảm xúc của Thiên Tiếu đã trải qua thăng trầm kinh khủng đến mức hắn không thể hiểu nổi, hắn phải kích hoạt huyết mạch để khiến bản thân có thể bình tĩnh khi phẫn nộ, nữ nhân kia hại cả nhà hắn, nàng ta đáng chết.

La Sơn thấy hắn như thế thì khẽ giọng: ×— QUẢNG CÁO —

“Nàng ta tuy đáng chết nhưng di nguyện của mẹ ngươi chúng ta nên tôn trọng, chưa kể ta đã phá nát một nửa Khí Hồn của nàng. Chính nàng cũng đã tự phế tu vi, sống không được mấy năm nên bỏ qua nàng đi, mục tiêu của chúng ta là Vân gia và cái tổ chức gây ra cái chết của cha ngươi.”

Thiên Tiếu khẽ giọng:

“Ta đã rõ, nữ nhân kia nhận được trừng phạt, nể mặt Cầm Tử Nam thúc thúc bảo vệ ta biết bao nhiêu năm nay coi như bỏ qua. Thế nhưng ai là người đã bóp nát Khí Hồn của ta?”

La Sơn giật mình, sao Thiên Tiếu lại biết mình có một cái Khí Hồn bị người ta hủy mất. Rất ít người biết về chuyện này, đã nói chuyện đó cho Thiên Tiếu tại sao không kẻ luôn những chuyện khác, chắc chắn là có ý đồ xấu rồi.

Hắn nghiêm túc:

“Ai nói cho ngươi biết chuyện này?”

Thiên Tiếu lắc đầu nói:

“Huyết mạch của ta phục hồi thì nó cũng dần phục hồi theo, ngài không cảm thấy ta tu luyện quá nhanh so với bình thường hay sao?”

Nói chưa dứt lời thì trên tay hắn đã hiện ra một cái lưỡi hái màu đen to lớn, La Sơn bất ngờ đến mức á khẩu.

Hẳn ngửa mặt lên trời hét to:

“Đại ca thấy không, ông trời có mắt.”

Hai người nói chuyện một chút sau đó La Sơn đi tìm Cầm Tử Nam và Quang Tiến, ngồi trên bàn nhậu hai người kia chả hiểu kiểu gì.

Quang Tiến lên tiếng trước:

“Bạch Ngọc tới có nói gì lung tung không?”

La Sơn làm ly rượu rồi nói:

“Kệ cha hắn đi, ta hôm nay đã nói cho Tiếu nhi biết chuyện hồi ở kinh thành rồi.”

Cầm Tử Nam nhíu mày tính chất vấn thì La Sơn vỗ vai hắn:

“Tiểu tử này rộng lượng lắm, yên tâm đi, cũng nhờ nói chuyện này cho hắn mà ta biết được một bí mật động trời, các ngươi thử đoán xem là chuyện gì.”

Quang Tiến nhíu mày:

“Nhị Ca đừng có đục nước béo cò, có gì nói thẳng.”

La Sơn lấy ra hình chụp cười to:

“Huyết mạch thức tỉnh, Khí Hồn song sinh của thằng bé sống lại rồi.”

Quang Tiến và Cầm Tử Nam trố mắt nhìn, rất nhanh trong mắt bọn họ tràn ra hai hàng lệ dài, ba người đàn ông vừa uống rượu vừa khóc với nhau như những đứa trẻ. Họ cảm giác như gánh nặng trên vai mình đã được đặt xuống vậy, dù chỉ trong một vài phút giây ngắn ngủi mà thôi.

Cầm Tử Nam cụng ly với chiếc ly đặt ở một góc bàn, hai người kia cũng thế, cảm giác như huynh đệ bọn họ vẫn còn giống như lúc mới vào học viện vậy.