Vạn Biến Hồn Đế

Chương 70: Ban Phước



Không tự nhiên mà Thiên Tiếu chắc chắn đây là phi thăng, đầu tiên nếu là độ kiếp thì không thể nào tụ tập Lôi Vân nhanh như thế nào. Đã thế trong lôi vân ngoài màu trắng như bình thường hắn còn thấy được những màu sắc khác, thế nên chắc chắn đây là Thất Sắc Thần Lôi.

Thất Sắc Thần Lôi là hình thái cuối cùng của Lôi Kiếp giáng lện sinh linh ở hạ cấp vi diện, trong ghi chép của Sáng Thế Thần Điện thì đây chính là một huyền thoại. Riêng ở Thiên Vương Tình thì đã ba vạn năm rồi chưa từng thấy được Thất Sắc Thần Lôi, bởi vì khi nó xuất hiện đồng nghĩa với một vị Hồn Thần cao thủ sắp phải đấu với trời.

Trong lịch sử thì có cả vài vạn cái cao thủ từng chọn lựa phi thăng khỏi vi diện mình đang sống, thế nhưng số người thành công thì chỉ có đúng một trăm người. Số liệu này nói rõ ra một điều rằng dù đã là Hồn Thần thì một ngàn người cũng chỉ có may mắn một người có thể vượt qua được Thiên Kiếp do phi thăng mang lại.

Đám người Thiên Tiếu không biết được bọn họ còn có thể đứng đã là chuyện phi thường rồi, sức mạnh của Thiên Kiếp khủng khiếp đến mức cả mấy người La Sơn cũng không thể phi hành. Bọn họ thừa biết Thiên Tiếu hiện tại nhưng bất lực, trong đầu là những câu hỏi, tại sao đột nhiên lại có một cái Hồn Thần phi thăng trong Hắc Dạ Sơn Lâm.

Đám người Thiên Tiếu thì ngã xuống mặt đất bất tình hết toàn bộ, xung quanh đám Dạ Quỷ giống như bị điên chạy tán loạn, gặp được đồng loại cũng không do dự công kích. Cả bốn rất có thể bị chúng nó tấn công bất cứ lúc nào, chỉ là không có ý thức nên họ chẳng thể làm gì cả.

Thiên Tiếu nhờ có hai cái Tinh Linh hỗ trợ nên phân tán được khá nhiều áp lực, thế nhưng ý thức của hắn có, thân thể lại không thể cử động được dù chỉ một chút xíu. Hắn chỉ có thể nằm đó nghe từng chút một âm thanh di chuyển dữ dội, điên cuồng của đám Dạ Quỷ, trong lòng thì vô cùng lo lắng.

Thôn Phệ trầm giọng:

“Chủ nhân không cần lo lắng, ta đây có thể khiến ngươi tỉnh lại, khi tỉnh lại thì ngươi hãy dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển tới núi đá vôi kia, ở trong đó thì áp lực của Thiên Kiếp sẽ tiêu tan hết.”

Không thể hỏi nhiều hắn chỉ có thể đồng ý, hai phút sau lực lượng tràn ngập khắp thân thể của hắn ta, mở mắt hắn liền ôm hông hai cô gái vắt trên vai của mình lao thẳng về chỗ Dạ Yến đang nằm bất động.

May mắn cho bọn họ là đã chọn sẵn một khu vực ít Dạ Quỷ lượn lờ, chúng lại đang lo đánh nhau nên hắn có cơ hội để vượt qua. Tới gần được Dạ Yến hắn cho Vạn Biến hóa thành một cái đĩa bay nhỏ đặt Dạ Yến lên trên, dùng hết tốc lực hắn nhanh chóng vượt tới được chân núi vốn cách đó không quá xa.

Quả nhiên ở phía dưới chân núi thì áp lực lại chẳng đáng là bao cả, Thiên Tiếu chỉ âm thầm chờ đợi mọi người tỉnh dậy. Hắn chắc chắn trong ngọn núi đá vôi này phải có một cái gì đó thì mới có thể khiến cho áp lực từ Thiên Kiếp giảm đi, Thôn Phệ có vẻ hiểu biết nên lúc nào đó hỏi sau cũng được.

Thiên Tiếu ngẩng đầu lên nhìn trời thì đúng lúc một tia sét đánh xuống, không thể nhìn rõ ai đang độ kiếp ở trên đỉnh nhưng tất cả đã bắt đầu rồi. Để tránh mù mắt hắn vội vàng cúi xuống một chút, chỉ nhìn tổng thể chứ không nhìn thẳng vào trung tâm, dù thế hắn vẫn có thể thấy được cả một vùng trời tối đen lại có một khoảng không vô cùng lộng lẫy.

Tia sét thứ hai cũng nhanh chóng tiếp nối, thời gian giữa hai tia sét chỉ có một chút thôi. ×— QUẢNG CÁO —

Ầm

Tiếng sấm khủng bố khiến hắn cả người lảo đảo, biết không thể cứ như thế này, hắn lấy ra mấy cái đồ bịt tai chụp vào cho mấy người đang bất tỉnh. Thiên Tiếu sợ trước khi họ tỉnh lại thì có thể bị tiếng sấm xuyên thủng màng nhĩ mất, thậm chí có thể lại bị chấn động và tiếp tục bất tỉnh.

Đám Dạ Quỷ không bao giờ đi vào lãnh thổ của Dạ Ma nhưng trong tình trạng điên loạn như thế này thì chẳng biết trước được gì. Tốt nhất cả bốn người phải tỉnh táo lại nếu không sẽ không hay, mình hắn khó lòng nào chống lại được một con Dạ Quỷ đang điên loạn, mà còn chưa biết là một con hay một đám nữa.

Hắn cũng không biết trên đỉnh núi đang độ kiếp là ai nhưng nhất định đây là một siêu cấp cao thủ, mỗi một tia sét đều mạnh gấp đôi so với tia trước. Thời gian cách giữa mỗi tia sẽ càng lúc càng dài, đây cũng chính là tia hy vọng để sinh linh có thể vượt qua được lạch trời.

Thiên Tiếu thấy một tia sét màu đỏ giáng xuống đầu tiên, tia sét thứ hai đang bổ xuống thì có màu cam. Gọi là tia sét thì cũng không đúng cho lắm, cột ánh sáng kia chắc phải rộng khoảng nửa thước chứ không phải vừa, nhìn cường độ thì đoán bên trên bất kể là yêu thú hay nhân loại thì cũng khó sống sót.

“Ư…...chuyện quái gì vừa xảy ra thế.”

Dạ Yên xoa đầu tỉnh lại cũng nhìn lên bầu trời, hắn nhìn một phát cũng phát hiện ra quang cảnh xung quanh rất bất thường. Hai người sau đó cùng nhìn lên bầu trời, khi tỉnh dậy thì hai cô gái đã nhìn thấy cột sét màu tím rộng tới hai mét, nó chính là thứ khiến cho nhiều người độ kiếp gục ngã “Tử Sắc Huyền Lôi”.

Sau một hồi do dự thật lâu Thiên Tiếu bắt đầu leo lên trên, ba người khác cũng bám theo, bọn họ muốn biết rốt cuộc là cao thủ nào đang phi thăng. Đồng thời nếu người đó thành công thì bọn họ rất có thể sẽ là những người duy nhất chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng này.

Riêng về phần Thiên Tiếu thì hắn nghe theo thỉnh cầu của Thôn Phệ, để cho nó có thể gặp được bằng hữu của mình lần cuối, đồng thời cam đoan sẽ không bị làm hại. Đi tới được đỉnh núi thì tia sét cũng tan biến sau hơn nửa tiếng dội xuống mặt đất, ngay trên đỉnh bọn họ nhìn thấy một Dạ Ma đang lơ lửng, thân thể rách nát đủ chỗ, một chút tu vi cũng không có.

Dạ Yến nhìn thấy trong lòng có chút động, Thiên Tiếu nhìn thấy điều này trong ánh mắt của Dạ Yến lập tức cản trước mặt rồi lắc đầu. Không phải bằng hữu của Thôn Phệ thì hắn cũng tuyệt đối không ra tay với Dạ Ma lúc này, bởi hắn nhìn ra đây là một Dạ Ma tiến hóa từ thụ yêu hiền lành.

Thiên Tiếu nghiêm túc nói:

“Long Thần xưa kia cũng nhờ một lần được nhìn thấy một vị tiền bối phi thăng thành công, trải qua năm vạn năm mới trở thành Long Thần thủ hộ giả. Chúng ta may mắn có cơ hội này nhất định phải cố gắng cảm ngộ, đợi vị tiền bối kia chính thức phi thăng thì chúng ta bắt đầu, bây giờ tất cả điều chỉnh Hồn Lực của mình về mức tối ưu nhất.”’ ×— QUẢNG CÁO —

Đợi khoảng mười phút thì phép màu xảy ra, thương tích tưởng chừng không thể nào chữa trị trên người của Dạ Ma dần dần lành lặn trở lại với tốc độ đáng kinh ngạc. Trên người nó phát ra một thứ ánh sáng trắng thần thánh sau lưng mọc ra hai đôi cánh lớn, dài tới mấy mét.

Trên trời mây đen dần tán đi để lộ ra một khoảng trống, một cột sáng mang theo ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra khắp cả đỉnh núi. Thứ ánh sáng từ cột sáng chiếu vào khiến cho Thiên Tiếu cảm giác rất dễ chịu, tạm thời trong lúc này hắn ta cảm giác được mình đang rất nhẹ nhàng, những vướng mắc trong tu luyện cũng tự nhiên dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều.

Thôn Phệ đột ngột xuất hiện cười nói:

"Này bạn già, trước khi đi giúp ta một chuyện có được không? Ban phát một chút cho mấy được trẻ này, riêng thằng bé kia thì giúp nó nhiều một chút, tương lai của ta đều phải dựa vào nó đấy.

Dạ Ma nhìn lên cột sáng trên trời rồi lại nhìn bốn người trẻ tuổi, nó thì thào:

“Ba đứa trẻ ngoan, còn tiểu tử kia thì cần phải dạy dỗ lại, hôm nay có duyên thì ta giúp các ngươi một chút vậy. Hy vọng các ngươi có thể trưởng thành hơn và giúp ta thủ hộ hành tinh này, ta giúp được thì cũng đã làm, tạm biệt Thôn Phệ, hẹn sớm ngày gặp lại."

Một luồng ánh sáng trắng tách ra làm bốn rồi đâm vào người của bốn người, nó dung nhập vào người nhưng chẳng có cảm giác gì khác lạ cả. Đang nhắm mắt Thiên Tiếu còn chẳng biết thân thể mình vừa có dung nhập thứ gì hay không.

Dạ Ma bước vào trong cột sáng sau đó từ từ bay lên không trung, vượt qua màn mây sau đó biến mất. Không khí xung quanh nhanh chóng cũng nhanh chóng bình thường trở lại, áp lực lên người cũng biết mất.

Mấy cái cao thủ nếu biết được nhóm Thiên Tiếu được ban phước thì chắc chắn sẽ ghen tỵ tới chết mất.

Ban Phước là một khi có cao thủ tấn cấp lên Hồn Thần học phi thăng lên vi diện mới có thể ban phát lại chi hậu bối một phần ý chí của mình.