Vạn Biến Hồn Đế

Chương 92: Bất Lực



Ngày thứ hai trôi qua êm đềm khi không có bất cứ tổ đội nào bị phát hiện cả, thời tiết càng lúc càng xấu có lẽ đã ảnh hưởng tới quá trình tìm kiếm. Nhưng đến giữa đêm thì tin xấu lại tới.

“Toàn bộ các tổ đội đã tới Long Thành, các tổ đội ẩn náu kỹ càng hơn.”

Giọng nói lạnh lùng của Cầm Vân Ca vang lên khiến những người đang lẩn trốn lo lắng hơn, hai người Thiên Tiếu đã quyết định mặc kệ, bọn họ hiện tại bị cái lạnh dày vò đến mệt lử rồi. Những gì có thể làm để ẩn náu thì họ đều đã làm hết, nếu bị người tìm thấy thì chịu thôi, có lo lắng cũng chẳng giúp được cái gì cả.

Ngày thứ ba

Tất cả các tổ đội còn lại vẫn không có ai bị phát hiện ra, Dạ Nguyệt và một cô gái trốn trong gác mái của nhà dân. Những người trong nhà lúc đi làm thì hai người bọn họ lẻn vào, ở Nam khu toàn gia đình giàu có nên hai người rất khó khăn mới trốn được, nhưng lúc này vấn đề nước uống và lương thực lại gây ra ảnh hưởng tương đối.

Hai người đều chưa đạt Hồn Sĩ, một người đoạt Hồn Sĩ như Thẩm Ngọc còn chịu không nổi thiếu nước chứ đừng nói bọn họ. Gia đình bọn họ trốn bên trong là một nhà thương nhân, đông đến chủ nhà liền giao cửa hàng cho người làm, bọn họ ở nhà cả ngày khiến hai người động đậy còn không dám, càng đừng nói đến đi xuống dưới để kiếm nước uống.

Dạ Nguyệt thì thào:

“Chúng ta phải rời khỏi đây thôi, cứ trốn ở đây không phải cách, nhân lúc còn sức khỏe đi ra ngoài kiếm đồ dự trữ đi chứ làm sao mà trộn một tuần được.”

Đồng đội của nàng tỏ ra lo lắng:

“Chúng ta ra ngoài bị phát hiện thì phải làm sao?”

Dạ Nguyệt nghiêm túc:

“Thời gian từ lúc kết thúc thử thách tới khi Thăng Thiên Đài diễn ra chưa đến hai tuần, nếu sức khỏe bị ảnh hưởng thì không hay chút nào. Đan dược có thể chữa trị hết thương tích bên ngoài nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tu luyện, ta sắp tấn thăng Hồn Sĩ rồi không đùa được.”

Cô gái kia nhíu mày:

“Ta cũng sắp tấn thăng Hồn Sĩ.”

Hai nàng lúc này phải đưa ra quyết định, một là hiện tại đi ra để tìm được như yếu phẩm để tiếp tục lẩn trốn, giữ được sức khỏe để tu luyện. Đổi lại thì đi ra lúc này bọn họ có khả năng bị phát hiện bất cứ lúc nào, chưa kể gia đình thương nhân kia có thể bắt lấy bọn họ ngay khi phát hiện.

Còn nếu không thì bọn họ đành phải thử thách sức chịu đựng của mình, chấp nhận việc có thể không tấn thăng được Hồn Sĩ trước lúc Thăng Thiên Đài diễn ra. Khi đó nếu lão sư của học viện có chú ý đi chăng nữa không có ấn tượng tốt, tất nhiên nếu họ chịu được mà vẫn tấn thăng được thì quá tốt.

Giá như hai người chuẩn bị nhu yếu phẩm từ trước, không thì cả hai đều là Hồn Sĩ thì mọi chuyện đã đơn giản rồi. Lúc đi vào căn nhà này bọn họ đã quá chủ quan, chú trọng đến việc không bị phát hiện nên không muốn mang theo gì.

Ngày thứ tư

Ngay lúc sáng sớm âm thanh của Cầm Vân Ca vang lên, Long Thành hứng chịu một trận bão tuyết, hai người Dạ Nguyệt rốt cuộc không thể chịu nổi. Khi bọn họ chuồn ra ngoài thì bị thương nhân tóm được, nhận được lời giải thích liền thả họ ra, người thương nhân cũng biết chuyện Cầm Vân Ca đặt ra thử thách.

×— QUẢNG CÁO —

Một vài tổ đội là con cái gia tộc có làm ăn với cửa hàng của hắn liền biết tin, hai cô nàng bị một cái tổ đội bắt gặp, thế là cả hai bị loại.

“Tổ đội Nam khu bị phát hiện.”

Trưa ngày thứ tư

“Tổ đội trung tâm bị phát hiện.”

Dạ Yến và thanh niên sử dụng đại đao lợi dụng tuyết rơi, sau đó phủ tuyết lên người để lẩn trốn giống như lúc Dạ Yến còn trong quân ngũ. Tu vi của hắn so với hồi đó cao hơn nhiều, có điều hắn quyết mất cả hai người đều chỉ mặc quần áo mỏng dính, nằm được bốn ngày liền hết chịu nổi mà đi kiếm đồ ăn, sau đó bị phát hiện vì trong quán ăn có một tên vô gia cư túc trực ở cửa.

Thế là đúng như Thiên Tiếu dự đoán, phần lớn các tổ đội đều đã bị phát hiện, chỉ còn sót lại Đông khu và Tây khu.

“Bây giờ phải làm sao đây, thức ăn hết sớm hơn dự kiến, cứ như vầy thì sớm muộn gì cũng phải ra bên ngoài để có thể tìm thức ăn. Đã ra ngoài thì khả năng bị đám người vô gia cư phát hiện là quá cao, nếu không có đồ ăn thì Thẩm Ngọc chẳng biết có chịu nổi không, dường như nàng chưa chịu khổ như thế này bao giờ.”

Thiên Tiếu ngồi nghĩ một mình, lúc này mới là trưa ngày thứ năm thôi nhưng bọn họ sắp hết chịu nổi rồi. Thời tiết tồi tệ hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, để duy trì được bọn họ bắt buộc phải ăn để có năng lượng, khi có năng lượng bồi đắp thì thân thể mới tiến hành tu luyện được.

Thiên Tiếu có thể hấp thụ Niệm Lực để hưởng sái Hồn Lực nhưng cũng có hạn, thức ăn bớt đi đều nhường cho Thẩm Ngọc. Không nghĩ tới người có tu vi cao hơn lại trở thành gánh nặng, cũng vì chuyện này mà tâm trạng của nàng cũng vô cùng tệ.

Hắn nhìn ra nếu không phải vì chuyện quan trọng như được đề cử thì nàng không chịu nhục như thế này, cô gái này thật sự cứng rắn. Tâm trạng không được tốt nhưng nàng lại khá nhẫn nhịn, nàng biết mình là gánh nặng nên chỉ giữ bức bối trong lòng, cố gắng không thể hiện ra với Thiên Tiếu.

“Tổ đội Đông khu hai người đều bất tỉnh hơn mười phút, phán quyết thất bại.”

Nói xong thì Cầm Vân Ca không khỏi thở dài, nàng không nghĩ tới thời tiết lại chuyển biến xấu như thế này.

Nàng hỏi ý kiến của cha:

“Chúng ta có nên mở đặc quyền không?”

Cầm Tử Nam chính là người canh chừng Thiên Tiếu mấy ngày nay:

“Không cần, tiểu tử này chịu qua được khó khăn này thì ngươi cũng dễ dàng để sắp xếp đưa hắn vào học viện hơn. Cha canh chừng hắn tới đây thôi, ngươi tiếp tục canh chừng đi, ta quay về gia tộc cái đã.”

Cầm Vân Ca vội hỏi:

“Cha nghĩ sao nếu ta làm vợ hắn?”

×— QUẢNG CÁO —

Nghe con gái nói thế hắn quay lại:

“Ngươi nói “hắn” là ai?”

Nàng chỉ tay xuống dưới:

“Ngoài hắn ra thì còn ai.”

Tuy rằng Cầm Tử Nam mong con gái thay hắn trả ơn cho Tạ gia, phụ giúp hắn trả thù cho đại ca, nhưng Thiên Tiếu thực sự quá mức đa tình rồi. Làm một người cha hắn không thích con gái mình dính vào chuyện tình cảm với một nam nhân như vậy, hắn là người theo chủ nghĩa một vợ một chồng.

Hắn hỏi:

“Ngươi thích hắn sao?”

Cầm Vân Ca thản nhiên:

“Hiện tại thì không, mai sau thì không chắc, nhưng ta nghĩ đây là cách để ta có thể thoải mái ở bên cạnh hắn cả đời, còn không thì cứ kè kè bên cạnh hắn mãi cũng không ổn. Ta đọc trên mạng người ta có nói “ nhà nào cũng có nóc”, nếu ta có thể mê hoặc hắn thì sẽ khiến hắn tránh xa được mấy cái nguy hiểm không cần thiết.”

Nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập thản nhiên của con gái Cầm Tử Nam có chút bất lực, với một người như Cầm Vân Ca thì cái gì nàng cũng muốn kiểm soát. Cách tốt nhất để trả ơn là cái gì nàng cũng làm, bao gồm cả trả thù cho Tạ gia.

Vân Ca đã dùng sinh mệnh để đối lấy sinh mệnh của nàng, thế thì nàng dùng sinh mệnh của mình trả lại cho con trai của nàng ta. Trả xong thù cho Tạ gia thì coi như nàng đã bù lỗi lầm của cha mẹ.

Cầm Tử Nam nhíu mày:

“Ngươi có hiểu khi làm nữ nhân của một người nam nhân thì sẽ có rất nhiều trách nhiệm, không chỉ chăm sóc mà còn phải sinh con cho hắn. Với tính cách của ngươi hiện tại, ta không dám chắc khi nào ngươi mới có thể làm mẹ được, đừng có hại đời người ta, Thiên Tiếu hắn đủ khổ rồi.”

Đối với sự can ngăn của cha nàng làm ngơ:

“Sinh con là một phần của kế hoạch, dù trả thù xong thì cha mẹ hắn cũng không sống dậy được, mẹ hại hắn mất đi mẫu thân, ta trả lại hắn một đứa con. Ngài xem mẹ cũng có thể dạy ra một người giỏi giang như ta, chính ta vô cùng tự tin có thể dạy ra một đứa giỏi hơn cả mình.”

Ngay lúc này Cầm Tử Nam cảm thấy Thiên Tiếu chết chắc rồi, hắn làm sao không biết con gái mình có bao nhiêu kỳ quái. Dùng hết trí tưởng tượng cũng không thể đoán được nàng sẽ theo đuổi một nam nhân như thế nào.

Hắn bất lực với đứa con gái này, nàng rất giống mẹ nàng về khoản sản xuất ra những ý tưởng bá đạo