Vạn Biến Hồn Đế

Chương 94: Dắt Mũi



“Không có ai, sao có thể.”

Tất cả mọi người cùng thò đầu ra nhìn nhưng lại chẳng thấy bất cứ một ai cả.’

Một người vô gia cư đi lại đưa tay vào đống lửa được đốt ở trong một chiếc thùng sắt, hoàn toàn không để ý đến hai người đang ép sát lấy nhau sưởi ấm. Được một hồi thì hắn ta quay đầu đi vào trong ngồi ăn đồ ăn của mình, ánh mắt láo liên như sợ có người khác giành giật với mình.

Nhìn mấy bọc đồ của đám người này thì có vẻ họ cũng không đến mức chưa có tiền ăn, điều này khiến cho Thẩm Ngọc cảm thấy khó hiểu.

Nàng nhỏ giọng hỏi:

“Bọn họ tại sao không thuê phòng để ở nhỉ?”

Thiên Tiếu liếc một cái rồi nói:

“Đám người vô gia cư này thực ra đều có nhà cửa đoàng hoàng, chỉ là quê hương của họ không phải ở Long Thành, nơi đây chỉ là chỗ để họ làm việc. Ban ngày họ đi làm, ban đêm tìm đại một chỗ để ngủ lại là được, tuy vất vả nhưng tiền bạc gửi về cho người thân khá nhiều, chịu khó một thời gian họ liền có thể tích một số vốn để làm ăn ở quê hương.”

Thẩm Ngọc vẫn có chút không hiểu:

“Không lẽ gần quê hương của bọn họ không có toàn đại thành nào sao?”

Thiên Tiếu lạnh nhạt:

“Đại thành nào bằng được Long Thành, ngươi không biết Long Thành được gọi là tòa thành của những ước mơ hay sao. Ai cũng muốn tới đây để có cơ hội để có thể ở lại tòa thành này an cư lạc nghiệp, dù cơ hội đó rất mong manh nhưng ai cũng có ước mơ, chẳng phải chúng ta cũng giống như họ hay sao.”

Nói ra thì mấy người Thiên Tiếu cũng giống như những người này, chỉ khác là hoàn cảnh của bọn họ tốt hơn thôi. Có vẻ còn quá nhiều thứ nàng ta không biết đến, Thẩm Ngọc chỉ biết âm thầm nhớ lấy những gì mình nghe được, đợi sau khi lấy được quang não thì kiểm tra.

Tuy đứng cạnh đống lửa không được thoải mái cho lắm, lại còn phải đề phòng những người khác chú ý. Nhưng đối với hai người lúc này thì ở đây vẫn tốt hơn trên lầu đầy lạnh lẽo, cả ai kéo áo khoác đã tơi tả trùm qua đầu, như thế này khuôn mặt của cả hai đã bị che hết.

Từ trên lầu đám người kia đi xuống dưới, vẻ mặt của bọn họ đều tỏ ra rất bực tức, rõ ràng đã sắp bắt được người nhưng lại chậm mất một bước.

“Chúng ta phải ra ngoài tìm thôi, hai người bọn họ rõ ràng đã không được ăn uống trong mấy ngày, chỉ cần tìm kỹ một chút là được. Ta sẽ cho các ngươi mỗi người thêm ba mươi ngàn cho ai chịu ra ngoài bão tuyết tìm kiếm, ai lấy tiền thì xuất phát ngay lập tức.” ×— QUẢNG CÁO —

Đã có người chi tiền thì những người này liền không ngần ngại nhiều nữa, tiền được đưa tại chỗ, phần lớn những người ở đây đều đi ra bên ngoài tìm kiếm. Tất cả bọn họ lướt ngang qua cửa, họ không ngờ tới hai người cần tìm lại đứng ngay ở cửa.

Hai người chỉ cúi gằm mặt hai tay hơ trên lửa ấm, bọn họ chỉ còn chút thời gian nữa thì có thể rời khỏi nơi lạnh lẽo này rồi. Rất nhanh chóng trong tòa nhà chẳng còn lại mấy người nữa, hầu như tất cả mọi người đã tỏa ra để tìm kiếm từng chỗ ở xung quanh.

Bão tuyệt vốn là bất lợi hiện lại trở thành điều kiện rất tốt, nếu hai người có thực sự trốn ra ngoài thì cũng không để lại dấu chân, những dấu vết sẽ rất nhanh chóng bị xóa nhòa.

Người thanh niên nhìn biển tuyết trắng xóa:

“Lần này khả năng cao là phải chịu phạt rồi, hai người này quả thật rất ranh ma, đầu tiên thì đánh lạc hướng chúng ta rằng họ ở Đông khu. Hóa ra lại trốn ở Tây khu từ sớm rồi, đã thế còn chuẩn bị kỹ càng để có thể ẩn nấp thật lâu, sống được ở trên kia thì chăn với quần áo ấm phải đầy đủ.”

Mấy người còn lại chẳng buồn nói gì cả, người nữ thì phát tin tức để người ở những khu vực khác kéo tới đây tìm kiếm chung.

Bọn họ lặn lội trong bão tuyết tìm kiếm, số người càng lúc càng trở nên đông hơn, các tổ đội tìm kiếm chỉ mất nửa tiếng đồng hồ để tập trung đầy đủ. Bọn họ gần như cày xới mặt tuyết ở Tây khu để tìm kiếm, sợ rằng hai người kia vùi mình dưới tuyết.

Trên bầu trời họ cũng thấy được Cầm Vân Ca lơ lửng ở bên trên, rõ ràng hai người cũng ở ngày trong khu vực này.

“Thời gian tìm kiếm còn 15 phút, tất cả các tổ đội tìm kiếm nếu thất bại sẽ phải đứng ngoài đường dưới thời tiết lạnh giá một ngày. Ngược lại các tổ đội lẩn trốn coi như phối hợp thành công, thời gian đếm người bắt đầu.”

Mọi người lúc này lo lắng, kể cả những tổ đội bị phát hiện cũng tỏ ra khó mà bình tĩnh được, nhất là những tổ đội bị phát hiện quá sớm. Năm cái tổ đội cuối cùng đều chỉ dựa vào Tây khu là chính, cả bọn đều mong sao hai người Thiên Tiếu qua ải.

Đáng nhẽ họ nghĩ là bản thân đã mất cơ hội được giới thiệu từ lúc bị phát hiện rồi, không nghĩ tới Cầm Vân Ca lại tỏ ra rộng lượng. Nhóm Tây khu bây giờ chính là cơ hội của bọn họ, ai lại không muốn mình được lão sư của học viện quan sát khi tham gia Thăng Thiên Đài.

Thời gian ngắn ngủi lại càng trôi nhanh hơn, người trung niên dẫn đầu đám người vô gia cư đột nhiên lên tiếng:

“Không đúng, chúng ta khi nãy hình như đã đi ngang qua bọn họ rồi.”

Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, không hiểu tại sao bọn họ đi ngang rồi nhưng lại không tìm thấy.

×— QUẢNG CÁO —

Thấy mọi người tập trung nam nhân trung niên giải thích:

“Như mấy vị nói thì Thẩm Ngọc quận chúa là người có khí hồn là một cây sao, vốn là gia đình nhà quyền quý nên tuyệt đối không phải đụng vào việc gì. Nghĩ kỹ một chút thì khi chúng ta đi ra ngoài, chỗ thùng sưởi có hai người đang hơ tay, trong đó có một người tay còn trắng trẻo hơn cả vị tiểu thư này nữa.”

Hắn chỉ vào bàn tay của một cô gái trong nhóm học sinh, đúng là tay nàng rất trắng và đẹp, đây là điều khá bình thường với các tiểu thư nhà giàu. Còn đám người vô gia cư thì có kẻ không hẳn là nghèo, có điều đã không chịu bỏ tiền thuê phòng trong Long Thành, ai lại bỏ tiền mua thuốc dưỡng da tay.

Những công việc ở Long Thành dành cho bọn họ ở Long Thành thì cũng không có việc gì nhẹ nhàng, bàn tay không thể nào còn tốt như thế. Điều này chứng tỏ hai người bọn họ đi ngang qua lúc nãy rất có thể là người bọn họ tìm.

Tất cả mọi người quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để quay trở lại tòa nhà của, ở dưới lầu chỗ khi nãy đương nhiên không còn người nữa rồi. Cầm Vân Ca thì đang chậm rãi từ trên bầu trời hạ xuống, mấy nhóm này cũng đoán được hai người Thiên Tiếu chắc hắn đang ở trên nóc, cả đám đạp tường lao vọt lên trên, thời gian vẫn còn mấy chục giây.

Nhưng khi lao lên bên trên thì ở đó chỉ có một mình Cầm Vân Ca.

“Thời gian đã kết thúc, nhóm ẩn náu chiến thắng, nơi đây là chỗ để các ngươi đứng chịu phạt, thời gian đúng một ngày bắt đầu từ bây giờ.”

Nàng nói xong lao vút lên không trung biến mất, toàn bộ những tổ đội truy tìm đều chia nhau vị trí rồi đứng im trên nóc của tòa nhà. Gió tuyết từng cơn thổi vào mặt khiến cho bọn họ tỉnh táo ra hẳn, cả trái tim cũng lạnh giá.

Một người tỏ ra khó hiểu:.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

“Rốt cuộc thì hai người bọn họ trốn ở đâu.”

Bỗng nhiên có hai người trong số bọn họ kéo xuống áo khoác trùm đầu, Thiên Tiếu mỉm cười:

“Bọn ta phải đi theo các vị thật sự rất vất vả đấy, chúng ta chịu khổ một tuần rồi, bây giờ đến phiên các vị chịu khó nhé.”

Hóa ra ngay từ lúc đi ra khỏi tòa nhà thì hai người Thiên Tiếu đã hòa lẫn vào dòng người để đi ra ngoài giả bộ tìm kiếm. Ai cũng nghĩ bọn họ sẽ phải lẩn trốn, thế nhưng nào ngờ bọn họ luôn đi ngay bên cạnh bên, lúc này thì tất cả mọi người đều phải tâm phục khẩu phục trước trí tuệ của Thiên Tiếu. Một mình hắn ta liền có thể đánh lừa biết bao nhiêu người, ngay từ đầu bọn họ đã như mấy con bò bị hắn dắt mũi hết từ lần này tới lần khác.