Vãn Ca Phi

Chương 60: Thể hiện



Ngu Vãn Ca đưa Tiểu Thịnh Tử đến Kính sự phòng. Ngay sau đó đã có người đến đỡ lấy hắn, có thể nhìn ra được, ngày thường, hắn lăn lộn cũng không tệ nhỉ.

Vào ngày hôm đó, Uông Trực nóng lòng mang quyển sách đến, hiến tặng cho Bắc Yến đế. Hoàng đế Bắc Yến, một kẻ luôn thích nữ sắc, quả nhiên rất vui mừng. Lúc này, liền phong cho Uông Trực lên làm tướng quân của Thần Vũ quân, điều này lại khiến cho những trung thần của Bắc Yến đế vô cùng nổi giận.

Trong suốt chiều dài lịch sử, tuy có rất nhiều hoạn quan nắm quyền, nhưng cũng không ngoại lệ, đều cho thấy rằng quốc gia đó sẽ bị diệt vọng. Mà Bắc Yến đế này, không chỉ cho phép Uông Trực tham gia vào chính sự, thậm chí còn đem binh quyền giao cho hắn nắm giữ, có thể nói triều đại Bắc Yến này, lại mở ra một tiền lệ mới.

"Chúc mừng Uông đại nhân, sau này, đều dựa vào Uông đại nhân dẫn dắt."

"Triệu Đô Úy nói gì thế, ngài và ta vốn là người một nhà, cần gì phải nói tới hai ba câu khách sáo này?"

Nhiều người lần lượt lên tiếng khen ngợi tâng bốc Uông Trực. Mặc dù từ kinh nghiệm lịch sử, người ta có thể kết luận rằng cuối cùng các hoạn quan đều phải nhận một kết cục rất bi thảm, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng, bọn họ đã từng là một người có thể gây ra rất nhiều sóng gió cho một triều đại, hay vương triều nào đó.

Sau khi Uông Trực quay trở về, liền trực tiếp phái người mang đến ngàn lượng hoàng kim, ban thưởng cho Hạ Trình, đồng thời bổ nhiệm hắn lên chứ Phó tổng quản, có thể nói Hạ Trình trở thành ngọn gió đứng đầu, địa vị như thuyền gặp nước, trong suốt một khoảng thời gian, không n gười nào có thể so sánh được.

"Công công, chúng ta thật sự chỉ đứng xem tên cẩu tặc Hạ Trình đó được như ý sao?" Tâm phúc bên cạnh Châu công công tức giận mở miệng nói.

"Hôm nay công công phải ở đây chịu khổ, nhưng tên cẩu tặc đó lại được hưởng thụ tất cả sự nịnh nọ hót và tâng bốc, thật là vô lý, đâu thể như thế được chứ!"

Lúc này Châu Vượng đang nằm trên một tấm mền mềm mại, nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh còn có một chén trà được đặt ở trên bàn, đang toát ra thoang thoảng hơi nóng.

Hai mươi đại bảng này, thật không dám tưởng tượng, chúng thực sự khiến hắn phải trả giá bằng nửa cái mạng nhỏ này, và một cước kia của Uông Trực, cũng khiến hắn phải chịu đau đớn suốt một thời gian.

Nhưng mà, Ngu Vãn Ca đã nói đúng, một núi thì không thể dung nổi hai hổ, đã đánh nhau với Hạ Trình nhiều năm như thế, từ đầu đến cuối chưa từng phân được thắng bại, cuối cùng, cũng khó mà sống sót. Không phải ngươi chết, thì chính là ta chết, cho nên tốt nhất vẫn nên đánh cược một lần.

"Bên chỗ Thải Linh đã thu xếp ổn thỏa rồi?" Châu Vượng trầm tĩnh hỏi.

"Đã thu xếp ổn thỏa, nô tài tận mắt chứng kiến cô ta tắt thở."

"Trong lúc hành quyết, cô ta có nói bừa gì không?" Châu Vượng nghiêng người sang, hỏi.

"Trong lúc hành hình, nô tài đã yêu cầu bịt chặt miệng cô ta lại, không cho phát ra một âm thanh nào."

"Tốt lắm." Châu Vượng gật đầu một cái, đương nhiên hắn sẽ không cho Thải Linh một con đường sống, hắn nói sẽ giúp ả rời khỏi cung, chỉ là thủ đoạn trấn an ả mà thôi.

Mặc dù hắn thực sự rất thích hình dáng của Thải Linh, nhưng có một số việc, thêm một người biết, thì sẽ dẫn đến một nguy cơ khác, hắn cũng không ngu ngốc đến như vậy, một khi an bài cho cô ta đi ra khỏi cung, thì trái lại sẽ rất dễ dàng bị người ta nắm thóp, chỉ có người chết, mới là cách an toàn nhất.

"Công công, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

"Chờ thôi."

Một số người do dự, nhưng cuối cùng cũng im lặng kìm lại, không nói gì thêm nữa.

* * *

Hai ngày sau, khi Ngu vãn Ca đang đi trên đường, ở phía trước cung điện, tình cờ gặp được Hạ Trình đang được các thủ hạ hò hét vây quanh, nàng đi ngang qua, cúi đầu hành lễ.

Hạ Trình liếc mắt nhìn Ngu Vãn Ca, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy cô gái âm trầm này, hắn lại dâng lên một dự cảm không lành. Hạ Trình chế nhạo cười một tiếng, hôm nay hắn đã thăng lên chức Phó tổng quản, tất nhiên sẽ không giữ lại tâm phúc của Châu công công rồi.

"Cung nữ này từ đâu đến, lại không biết quy củ như vậy chứ, người đâu, vả miệng ả cho ta!" Hạ Trình nhìn Ngu Vãn Ca, âm trầm mở miệng nói. Thái độ so với trước kia thật khác xa.