Vãn Ca Phi

Chương 71-3: Xin lỗi (3)



Ngu Vãn Ca cười một tiếng giễu cợt, đôi mắt đỏ hoe, quay người lại, vòng tay mình qua cổ của người nam nhân đó, rồi đặt môi mình chạm lên môi của hắn.

Bắc Đường Yêu sửng sờ trong giây lát, một tay hắn kéo chiếc dây buộc tóc vừa được buộc trên đầu của người con gái ra, ba ngàn sợi tóc tung tóe đổ xuống như thác nước, rũ xuống giữa hai người bọn họ, nam nhân nhanh chóng trở thành người chủ động, tham lam mút lấy, chỉ hận không thể dây dưa với nàng đời đời kiếp kiếp.

Hắn biết, thế giới của hắn chỉ toàn là sự u ám, mờ nhạt, nhưng trong thế giới không chút màu sắc này, vẫn còn có nàng. Nhưng có một điều mà hắn không biết rằng, sau những thăng trầm, thế giới của hắn sẽ được bao quanh bởi sự yêu đời múa hát, những ngọn đèn bằng vàng bằng ngọc, nhưng giữa ánh sáng và bóng tối đan xen nhau như thế, vẫn chỉ có một thứ mà hắn cần nhất, đó chính là nàng.

Dần dần, Bắc Đường Yêu chỉ cảm thấy nơi khóe miệng mình lan tỏa chút vị mặn chát, khiến hắn không thể không mở mắt ra.

Trên lông mi của người con gái có một tia sáng lấp lánh, và đôi mắt đen láy của nàng nhìn hắn còn lạnh lùng và vô tình hơn trước kia.

Bỗng nhiên, hắn chợt muốn cười, dù biết rất rõ, cho dù nàng yêu hắn hay là hận hắn, thì hắn sẽ không bao giờ từ bỏ thủ đoạn để giữ nàng ở bên cạnh mình, chẳng qua, sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và hờ hững của nàng, trong lòng hắn lại cảm thấy đau đến không thở nổi.

Ngu Vãn Ca im lặng nhìn người nam nhân trước mặt, hai tay nàng vẫn ôm lấy cổ hắn, nhưng trên người nàng lại không khiến người ta cảm nhận được một chút ấm áp gì.

Bắc Đường Yêu khẽ nhắm mắt lại, và những nụ hôn ùn ùn kéo đến, chính xác đáp xuống đôi mắt của người nữ tử, nụ hôn đó không còn mềm mại như trước nữa, mà chỉ tràn đầy sự thô bạo, nhưng vẫn khiến hắn đắm chìm trong đó.

Đôi mắt màu lưu ly có chút mờ ảo, mông lung, tầng tầng sương mù, hãy để hắn chìm đắm trong ảo ảnh này, đừng tỉnh lại, cứ để nàng yêu hắn, giống như hắn vẫn luôn yêu nàng vậy.

"Cộc cộc cộc" Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên.

"Công tử, muội là Hướng Vãn, không biết huynh đã thức dậy chưa?" Tiêu Hướng Vãn lại lần nữa tìm đến.

Bắc Đường Yêu vùi đầu vào cổ của người con gái, hôn lên chiếc cổ trắng nõn như ngọc của nàng, trên đó còn để lại từng vết đỏ nhàn nhạt.

"Công tử, muội đi vào nhé."

Trong lòng của Ngu Vãn Ca liền căng thẳng, nhưng Bắc Đường Yêu thì vẫn không có ý lên tiếng.

Bắc Đường Yêu từng tấc, từng tấc hôn lên trên da thịt của người con gái, da nàng không mịn màng, nhẵn nhụi như những người nữ tử khác, nhưng nó vẫn khiến hắn ngày đêm lưu luyến nhớ nhung.

Tiếng cửa cót két mở ra, ánh nắng mặt trời chói chang lập tức bao phủ cả một căn phòng, cùng lúc đó, người nam nhân đã kịp dùng đôi tay khỏe mạnh, kéo chiếc màn trên giường rơi xuống.

"Công tử, huynh có ở đó không?" Tiêu Hướng Vãn có chút kỳ quái, bước vào, trên tay còn mang theo một chiếc giỏ, trong đó là một ít điểm tâm đã được chuẩn bị rất cẩn thận.

Ngu Vãn Ca đẩy người nam nhân trên người mình ra, đưa mắt ra hiệu, người con gái ấy sắp đến gần nàng.

Bắc Đường Yêu mỉm cười và thì thầm vào tai nàng: "Hôn ta thêm lần nữa, ta sẽ đuổi cô ta đi."

Ngu Vãn Ca cau mày, lắng nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần nàng, cuối cùng liền vội vàng hôn lên má của người nam nhân ấy.

Nhưng Bắc Đường Yêu vẫn không lên tiếng, Ngu Vãn Ca nhẹ nói: "Còn không mau đuổi nàng ấy đi."

Nam tử ấy trái lại rất lưu manh, vô lại nói: "Cái vừa rồi không tính, ta muốn nàng thật lòng hôn ta."

Trong lòng Ngu Vãn Ca có chút lo lắng, địa vị của Tiêu Hướng Vãn không thấp, mặc dù nhìn rất vô hại và hiền lành trước mặt Bắc Đường Yêu, nhưng trên thực tế, cô ta lòng dạ rất độc ác, nàng ta ái mộ Bắc Đường Yêu, vì thế sẽ không làm gì hắn, nhưng nàng sẽ không tránh khỏi việc bị cô ta sẽ hạ độc mình.

Nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của người nam tử ở trước mặt, Ngu Vãn Ca lần đầu tiên sinh ra dục vọng muốn bóp chết hắn, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, khẽ hôn lên môi hắn.

Trong lòng Bắc Đường Yêu liền mềm nhũn ra, nụ hôn này, không mị hoặc như lần trước, nhưng cũng không còn lạnh băng như trước nữa.

Lúc này, Tiêu Hướng Vãn đã đi đến bên giường, nhìn tấm rèm đã hạ xuống, nàng định dùng tay nhấc lên.

Bắc Đường Yêu bất đắc dĩ rời khỏi đôi môi của người con gái, lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"

Tiêu Hướng Vãn có chút sửng sốt: "Muội.. muội vội đem tới chút điểm tâm cho huynh."

Bắc Đường Yêu cau mày, không kiên nhẫn nói: "Đừng để ta nói lần thứ hai."

Sắc mặt của Tiêu Hướng Vãn có chút khó coi, cắn cắn môi, đem điểm tâm để ở trên bàn, xoay người chạy ra ngoài.

Ngu Vãn Ca nhướng mày nhìn người nam nhân ở trên người: "Ngài sao lại nóng nảy đến như vậy, không sợ nàng ấy vì yêu sinh hận sao."

Bắc Đường Yêu cười đến híp mắt, cợt nhã nói: "Ta chỉ sợ nàng tức giận thôi."

Hai má của Ngu Vãn Ca ửng đỏ, quay mặt lại nói: "Có người đem điểm tâm đến, ta vui mừng còn không kịp nữa là."  "

Bắc Đường Yêu gục đầu vào ngực nàng, ủy khuất nói:" Tối hôm qua, ta nằm trên bãi cỏ cả một đêm, lại không thấy nàng đi tìm ta. Khi ta trở về, cả người đều là khí lạnh, thế nhưng nàng lại muốn quay người bỏ đi. "

" Lần sau, ta nhất định sẽ nói cho Tiêu Hướng Vãn biết, nếu không thấy ngài, đến lúc đó toàn bộ Đông xưởng sẽ phái người đi tìm ngài, cho nên, ta càng không sợ sẽ không tìm được ngài nhỉ. "

Bắc Đường Yêu cười nói:" Vãn Vãn.. Nàng có phải đang quan tâm ta chăng.. "

Ngu Vãn Ca không có lên tiếng, nhưng Bắc Đường Yêu lại tiếp tục nói:" Nếu không quan tâm đến ta, thì nàng sẽ không tình nguyện bị thương để tìm thuốc trị thương cho ta, nếu không quan tâm ta nàng cũng sẽ không để ta uống máu của nàng, suýt chút nữa đã không thể tỉnh lại được.. Ừm.. Nàng quan tâm đến ta.. Nàng chắn chắn có quan tâm đến ta.. "

Người nam nhân tựa như một đứa trẻ tự an ủi mình, cứ lặp đi lặp lại điều đó.

Ngu Vãn Ca khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của hắn, cũng không nói gì.

Bầu không khí nhất thời trở nên tĩnh lặng hơn, hai người cứ yên lặng ở bên nhau, đã vô số lần như vậy.

" Vãn Vãn, nàng yêu Hách Liên Thành, đúng không? "

Bắc Đường Yêu ngẩng đầu lên, và nhìn người con gái ở trước mặt mình với một đôi mắt sáng ngời.

Ngu Vãn Ca im lặng hồi lâu, cuối cùng vì sự kiên trì của người nam nhân đó, nàng chậm rãi nói:" Đã từng yêu. "

Nhìn vào đôi mắt cô đơn của người con gái, Bắc Đường Yêu lại cảm thấy đau lòng, và nói:" Hãy hôn ta thêm lần nữa. "

Ngu Vãn Ca đẩy hắn ra, ngồi dậy:" Đừng mơ."

Bắc Đường Yêu một tay gác đầu, và nhìn sang người con gái đang treo tấm màn lên một lần nữa, với đôi mắt âu yếm cưng chìu.

Ngu Vãn Ca liếc mắt nhìn hắn một cái, không khỏi thầm nguyền rủa một tiếng yêu tinh, khóe mắt giương lên một nét quyến rũ, phong tình đến khó tả, mà đôi mắt màu lưu ly ấy gần như trong suốt, tạo thành một vẻ nhu hòa, quỷ dị, sáng ngời như đào yêu trong hang động.

Chỉ có thể nói là, Đào chi yêu yêu, Chước chước kỳ hoa.

( muốn chỉ về sự tốt đẹp trong cuộc sống, sự hòa hợp âm dương trong vạn vật)

Ngu vãn Ca nghĩ, chỉ cần hắn bằng lòng, thì sẽ có vô số nữ tử nguyện ý đem trái tim của mình dâng lên trước mặt hắn, nhưng nàng không hề biết, vì nàng, hắn cũng sẽ như vậy.

Khi bầu trời đã sáng choang, mặt trời đã ló dạng trên đỉnh núi, những tia nắng non nớt chiếu vào người con gái, vẻ mặt ban đầu vốn đang cưng chiều của Bắc Đường Yêu bỗng nhiên căng thẳng, cả người lập tức ngồi bật dậy, và trong mắt lóe lên một tia cuồng phong bão tố.