Vãn Ca Phi

Chương 76-2: Hôn sự bất ngờ đến (2)



Từ đầu đến cuối, Uông Trực vẫn luôn nhìn đến Ngu Vãn Ca.

Hắn phát hiện ra rằng, nàng vẫn luôn lặng im đứng đó, trầm mặc bất động như núi.

Bởi vì nàng cúi thấp đầu, nên hắn không thể nhìn rõ vẻ mặt của nàng, cả người nàng như chìm vào bóng tối, lại mang chút quỷ dị thần bí.

Vẻ mặt Uông Trực có chút dịu đi, Bắc Đường Yêu rõ ràng là không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý với hắn.

Ánh mắt Uông Trực ánh lên chút buồn cười, xem ra, Bắc Đường Yêu này, lại khiến hắn có chút xúc động nhỉ.

"Nếu đã như vậy, gia gia ta sẽ làm chủ cho ngài. Ta gả Vãn Ca cho ngài nhé. Trước tiên, ngài cứ nạp nàng ấy, đợi đến ngày sau, khôi phục được thân phận, đến lúc đó ta sẽ lựa chọn, xem xét, nạp phi cho ngài." Lời vừa nói ra, đã khiến cho Bắc Đường Yêu cùng Tiêu Hướng Vãn phải ngẩn người.

Bắc Đường Yêu vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thấy Uông Trực đang uống trà.

Vẻ mặt của hắn đầy đương nhiên nói: "Sao hả? Chê thân phận ti tiện của cô ta? Từ lúc ở trong cung, bổn tọa đã nhìn thấy cô ta rất mực trung thành với ngài. Huống hồ, từ lúc bước chân đến Đông Hán xưởng này, việc chăm lo sinh hoạt ăn uống hàng ngày, cô ta vẫn rất hiền lương thục đức, vì thế ta lại muốn bồi dưỡng thêm tình cảm cho hai người."

Bắc Đường Yêu vẫn khó mà định thần lại, tại sao lại là Vãn Vãn?

Cả người Tiêu Hương Vãn vô cùng chấn động, một đôi mắt đỏ hoe đã ngập tràn hơi nước, những ngón tay ở phía dưới đã nắm chặt lại, Vãn Ca? Vãn Ca là ai chứ? Cô ta từ đâu đến?

"Vãn Ca, cô nghĩ sao về vấn đề này?" Uông Trực nói với người con gái luôn đứng trầm lặng từ nãy đến giờ.

Ngu Vãn Ca không ngẩng đầu lên, chỉ trầm giọng nói: "Tất cả mọi thứ, nô tỳ đều tuân theo sự dạy bảo của Đốc công đại nhân."

"Bụp" một tiếng, móng tay của Tiêu Hướng Vãn liền bị gãy, nàng không dám tin nhìn về vị thiếu niên mặc áo đen kia.

Hắn vậy mà lại là một cô gái! Thì ra hắn chính là một cô gái ư!

Bọn họ cả ngày lẫn đêm đều sống chung với nhau, đều sống cùng nhau sao!

Đôi mắt của Tiêu Hướng Vãn đầy ắp hận ý chiếu lên người của Ngu Vãn Ca, ả lại dám lừa gạt nàng!

Tức chết nàng rồi, nàng thậm chí vì lấy lòng công tử, mà ba lần bốn lượt ban thưởng cho cô ta.

"Nếu đã như vậy, từ hôm nay cô hãy bắt đầu khôi phục lại thân phận nữ nhi đi. Năm ngày sau, bổn tọa sẽ tổ chức một hôn lễ đơn giản cho ngươi."

"Nô tỳ tuân chỉ."

Sau khi Uông Trực cho lui tất cả, Bắc Đường Yêu nhìn thấy vẻ mặt không chút gợn sóng của Ngu Vãn Ca mà không biết nên mờ miệng như thế nào.

Trong lòng hắn đích thực rất vui mừng, bởi vì động thái vô cùng khó hiểu của Uông Trực, mà đã vô tình chung, trói buộc nàng và hắn.

Nhưng hắn cũng có chút chua xót, bởi vì, hắn không thể cho nàng một hôn lễ hoàng tráng và sung túc được.

* * *

"Ngu Vãn Ca, đứng lại đó cho ta!" Giọng nói của Tiêu Hướng Vãn vang lên từ phía sau, mang theo chút sắc bén.

Ngu Vãn Ca dừng bước, nhìn về phía Tiêu Hướng Vãn đang đi về phía nàng: "Tiếu tiểu thư, cô có chuyện gì cần phân phó?"

Tiêu Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, nói: "Sao ngươi lại dám lừa gạt ta?"

"Nô tỳ không hiểu tiểu thư đang nói gì."

"Ngươi rõ ràng là một cô gái, sao lại dám ở cùng với công tử chứ, còn dám ở đây tranh cãi với ta!"

"Nô tỳ chưa bao giờ nói với tiểu thư, mình không phải là một cô gái. Ở cùng với công tử, cũng là do sự an bài của Đốc công, nếu tiểu thư có gì bất mãn, có thể tìm đến Đốc công khiếu tố." Giọng nói khàn khàn nhàn nhạt truyền ra, nhưng đã khiến khí thế của Tiêu Hướng Vãn vô hình chung bị đánh tan không ít.

"Hừ, hay cho một cái miệng sắc bén! Hôm nay, ta sẽ xét nát cái miệng ngươi ra, để xem, ngươi còn có thể kiêu ngạo được bao lâu!" Dứt lời, Tiêu Hướng Vãn vung tay lên tát một cái.

Ngu Vãn Ca dùng một tay siết chặt cổ tay nàng lại, đang muốn mở miệng, nhưng lại nghe được một tiếng "bốp", một cái tát đã rơi vào khuôn mặt thanh tú của Tiêu Hướng Vãn.

Cả hai người đều vô cùng ngạc nhiên, và người đánh Tiêu Hướng Vãn, không ai khác chính là Bắc Đường Yêu.

Bắc Đường Yêu giật lấy Ngu Vãn Ca ra khỏi tay của Tiêu Hướng Vãn, và giữ chặt bàn tay ấy ở trong tay mình, như thể Tiêu Hướng Vãn đụng vào, sẽ vấy bẩn Ngu Vãn Ca vậy.

Vẻ mặt Tiêu Hướng Vãn không dám tin nhìn người nam tử ở trước mặt, lại thấy người nam nhân lạnh lùng nói: "Hãy tự lo cho cô đi, đừng xen vào chuyện của ta."

Đôi mắt màu lưu ly kia dưới ánh mặt trời vô cùng lạnh lùng và thờ ơ, đối với Tiêu Hướng Vãn mà nói, đó chính là lưỡi dao vô tình nhất trên thế gian, tàn nhẫn và ác độc.

Tiêu Hướng Vãn chậm rãi đưa tay lên che đi gò má nàng, rõ ràng cảm nhận được sự tàn nhẫn ẩn sâu bên trong ánh mắt của người nam nhân đó, nàng đau lòng đến nỗi sắp phải nghẹt thở mà chết.

Bắc Đường Yêu cũng không nhìn nàng nữa, nắm lấy tay của Ngu Vãn Ca, xoay người rời đi.

Tiêu Hướng Vãn nhìn hai bóng người cùng nhau rời đi, mà nước mắt lưng tròng, nàng hét lớn với Bắc Đường Yêu: "Công tử.. huynh rõ ràng đã từng nói, huynh thích ta.. huynh chắc chắn là thích ta mà.."

Bắc Đường Yêu nở một nụ cười yêu dã, trong mắt vô cùng dịu dàng, nhìn nàng nói: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, thì ta vẫn sẽ thích cô."

* * *

Sau khi quay đầu đi, trên mặt của Bắc Đường Yêu đã không còn nụ cười yêu dã đó nữa, mà thay vào đó chính là sự lạnh lùng đến cực điểm, không chút lưu tình, rời đi.

Phải, ta thích cô, nhưng là thích sự ngu ngốc của cô, thích thế lực ở đằng sau cô, thích sự si mê của cô đối với ta, trong đôi mắt phượng hẹp dài đó thoáng qua một chút âm ngoan và lạnh lùng.

Ngu Vãn Ca bị Bắc Đường Yêu kéo đến phía dưới một gốc cây ngô đồng, những chiếc lá cây của ngô đồng loang lổ, dưới ánh sáng của ánh mặt trời, tạo thành những đốm sáng tối, cả hai lặng lẽ đứng dưới gốc cây, trong lúc nhất thời, không ai phá vỡ sự im lặng này.

Ngu Vãn Ca biết, nếu hắn làm vậy, sẽ dẫn đến bất hòa với Tiêu Hướng Vãn, và một số kế hoạch sẽ không thực hiện được, nhưng mà, nàng cũng không thể trách hắn làm việc ẩu tả vô cớ được, vì dù sao, hắn cũng vì nàng, mà liều lĩnh đến như thế.

Bắc Đường Yêu lặng lẽ nhìn Ngu Vãn Ca, yên lặng chờ đợi nàng khiển trách, nhưng bất luận nàng có chỉ trích hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không hối hận.

Nói hắn không biết tự lượng sức mình, nói hắn nực cười cũng được, vì đời này, hắn sẽ không bao giờ để người khác làm tổn thương nàng, hắn sẽ không bao giờ hối hận khi đã làm điều đó.

Những cảnh trong quá khứ hiện lên trong tâm trí hắn, những nỗi nhục nhã và đau đớn ấy, đã được người nam nhân chôn vùi trong tận sâu đôi mắt lạnh nhạt và hờ hững kia.

Ngu Vãn Ca nhìn người nam tử trước mặt, một đôi gò má đẹp khuất sâu trong bóng tối.

Bởi vì nàng chưa lên tiếng, mà vẻ mặt hắn có chút căng thẳng, môi mỏng mím chặt, nhìn rất cố chấp và bướng bỉnh.

Ngu Vãn Ca khẽ thở dài, Bắc Đường Yêu, ta nên làm gì với ngài đây?

Người con gái nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay thon dài của hắn, nhẹ giọng nói: "Có đau không?"

Trong nháy mắt, thần thái của Bắc Đường Yêu như biến thành một đứa trẻ đơn thuần, ôm chặt nàng vào trong lòng nói: "Vãn Vãn.."

Thì ra, cả thế giới của hắn, mọi cảm xúc vui buồn giận hờn, đều dành cả cho nàng.

* * *

Ngu Vãn Ca vẫn đứng ngây ngốc ở đó, nhưng trái lại, Bắc Đường Yêu lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

"Vãn Vãn, vì sao Uông Trực lại muốn gả nàng cho ta?" Lúc đầu Bắc Đường Yêu có chút sửng sốt, trong lòng vẫn luôn cảm thấy khó hiểu.

Ngu Vãn Ca cười nói: "Chuyện sau này, ngài không cần lo lắng quá nhiều, chuyện gì đến sẽ đến thôi."

Bắc Đường Yêu nhìn vào đôi mắt của nàng, đôi mắt ấy vẫn đen láy như một mảnh ngọc bích màu đen, như là một mảnh đêm đen của biển, muốn nuốt chửng vạn vật ở bên trong nó.

Hắn nghĩ, nàng đã biết, nàng vốn thông minh sắc sảo, luôn khiến hắn cảm thấy bản thân hắn trở nên ngu ngốc, nhưng hắn biết, nàng không muốn nói, thì hắn cũng sẽ hỏi không thêm.

Mặc dù có chút khó hiểu, thậm chí, hắn không bao giờ muốn bị người khác thao túng mình, nhưng hắn phải thừa nhận rằng, hắn rất vui mừng.

Ngu Vãn Ca nhìn đôi mày đang nhướng lên của Bắc Đường Yêu, khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

Bắc Đường Yêu, nếu ngài biết mục đích của Uông Trực, thì ngài còn có thể vui vẻ đến như vậy không.

"Vãn Vãn, nàng đang suy nghĩ gì vậy?"

"Ta đang nghĩ, trái tim của ngài, vẫn nên cứng rắn hơn một chút đi." Người con gái nhìn vào đôi mắt màu lưu ly kia.

* * *

Vào ngày hôm đó, Uông Trực đã phái thủ hạ đem đến rất nhiều trang phục và trang sức sang trọng.

Gấm vóc lưu vân như ánh ban mai, kim trâm ngọc bích như sóng trào, cả căn phòng dường như trở nên sáng sủa và đẹp đẽ hơn rất nhiều.

Có người nói, Uông Trực đang chuẩn bị một chỗ ở mới cho bọn họ, hình như là Hỉ phòng, vì thế hôn lễ sẽ được lùi lại sau hai ngày nữa.

Đồng thời, hắn đã cử đến bốn tên tỳ nữ, đặc biệt chăm sóc cho Ngu Vãn Ca và Bắc Đường Yêu.

* * *

Sáng sớm, sau khi hai người thức dậy, tỳ nữ liền đi vào chỉnh trang cho Ngu Vãn Ca.

Bắc Đường Yêu cảm thấy mới lạ, trợn tròn hai mắt, một tay chống cặm, ngồi ở bên cạnh bàn trang điểm, nhìn người tỳ nữa đang khéo lóe vén lên những lọn tóc cho nàng.

Chẳng bao lâu, ba ngàn tóc đen đã được quấn lại, và một búi tóc linh xảo đã được hoàn thành.

Tỳ nữ nâng lên một cái khay ở trong tay và nói: "Không biết cô nương thích phối với trang sức nào?"

Ngu Vãn Ca còn chưa kịp mở miệng, thì Bắc Đường Yêu đã đi đến gần, chọn lấy một cây trâm hoa phù dung vàng được đặt ở trong khay, cắm vào giữa búi tóc nàng.

Bóng dáng hai người đồng thời xuất hiện ở trong chiếc gương đồng, người nam nhân đặt hai tay lên vai của người con gái, trên hàng lông mày và trong ánh mắt đều tràn ngập vẻ dịu dàng.

Lại chọn thêm hai cây trâm linh xà, còn lại không sử dụng thêm gì nữa.

Ngu Vãn Ca nhìn từng hàng trâm và các trang phục tinh xảo, khóe miệng không khỏi nở ra một nụ cười châm chọc, xem ra, Uông Trực thực sự là một đại phú hào, chi tiền cho một cung nữ nhiều đến như thế, mà không hề cảm thấy tiếc rẻ gì.

Tỳ nữ cẩn thận trang điểm cho nàng, nhẹ chải lông mày, tán phấn mịn, giữa trán còn vẽ thêm ba cánh hoa đào, bờ môi đỏ mọng.

Nhìn mình trong gương, Ngu Vãn Ca dần dần trở nên thất thần, tựa như nàng đã nhìn thấy chính bản thân nàng ở kiếp trước vậy, một cô gái tùy ý bay nhảy ở Nam Chiêu năm đó.

Bắc Đường Yêu vô cùng kinh ngạc và sững sờ khi nhìn thấy nàng.

Rất lâu từ trước, hắn đã biết nàng rất xinh đẹp, nhưng lại không biết nàng có thể đẹp đến mức khiến người ta muốn nắm giữ. Có lẽ, do vẻ mặt nàng lúc nào cũng yên lặng hờ hững, nên càng khiến hắn thêm đau lòng.

"Không biết, cô nương thích chiếc váy nào.."

Lời nói của tỳ nữa còn chưa hết, ngón tay của Ngu Vãn Ca đã rơi xuống chiếc váy dài màu đỏ rực lửa kia.

Sau khi thay xong chiếc váy dài, nàng bước ra ngoài, tất cả mọi người đều phải sững sờ ngẩn ngơ tại chỗ.

Bắc Đường Yêu không tự chủ được liền đứng dậy, nhìn người con gái với một vẻ mặt không thể tin được.

Khóe môi của người con gái khẽ nhếch lên, tuy trong mắt vẫn là sự tĩnh mịch, nhưng đã có một tia sáng lưu chuyển, nàng chỉ lẳng lặng đứng ở đó, khí chất khoa trương, thật khiến người ta có loại cảm giác, giết cả thiên hạ để chiếm lấy nàng!

Cánh cửa đột nhiên bị gió thổi mở ra, cuồng phong tụ lại, thổi chiếc váy đỏ tung bay, lộn xộn trong không khí, tưa như đang muốn thúc đẩy sức sống trong căn phòng, giữa hai hàng lông mày của nàng vô tình tuôn ra chút khí thế lạnh lùng, loại khí thế ấy chính là khí chất cường đại, bễ nghễ chúng sanh, tuy có chút tàn nhẫn, nhưng lại mang theo hào quang rực rỡ, ngọc ngà châu báu trong căn phòng đều phải lưu mờ trước vẻ đẹp của nàng.

Ngu Vãn Ca đứng ở trước cửa, nhìn về những giọt nước ở trên mái hiên nhà đằng xa, nàng tựa như đang trở về hoàng cung của Nam Chiêu năm đó.

Năm ấy, một màn khiêu vũ nghiên nước nghiên thành, hoàng đế Nam Chiêu không tiếc lời khen ngợi nàng, nói rằng, vẻ đẹp của nàng có thể đạp chết Hoa Hải Đường, vì lẽ đó, hắn đã nhường lại trăm mẫu đất ở bên ngoại ô đô thành ở phía nam trao tăng cho nàng, nguyện trồng một biển Hoa Hải Đường để tặng nàng.

Chỉ là, sau đó, nàng mới biết được, biển Hoa Hải Đường này, lại có thể làm tan nát trái tim nàng, xé ruột xé gan nàng.

Sau đó, tài tử của Nam Chiêu đã vì nàng vẽ một bức tranh lớn, trên đó còn khắc dòng chữ 'Mi mày đoạt sắc cỏ huyên, váy đỏ ghen tuông giết chết hoa thạch lựu.'

Trời sinh tự nhiên, phong bút đến đây liền kết thúc.

* * *

Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khóe miệng của Ngu Vãn Ca, mặc dù có chút cứng ngắc, nhưng cuối cùng thì nàng cũng đã nở nụ cười tươi.

Năm đó, Trường An mười dặm, không ai không biết đến tên nàng!

"Vãn Vãn.." Bắc Đường Yêu vô thức thì thầm tên nàng.

Nữ tử nhìn lại, hai mắt lưu chuyển, ánh sáng chuyển động, môi đỏ cong lên, tựa như một đóa hoa trà nở rộ trên đường Hoàng Tuyền.

Nàng còn cho rằng, đời này mình sẽ không bao giờ được mặc lại chiếc váy màu đỏ tươi này nữa, một màu đỏ chói lóa, lại khiến cho những ký ức xưa cũ rạo rực gợn lên trong tâm trí nàng, nàng phát hiện, không ngờ mình có thể yêu thích màu đỏ đến như thế.

Ánh mắt nhìn xuống, ha, bản tính của ta, vốn dĩ ngông cuồng.

Hách Liên Thành, ngươi đã khiến ta biến thành hình dáng như ngày hôm nay, ngươi nói xem, tội chết của ngươi thật đáng vạn phần.

* * *

Bắc Đường Yêu khẽ cong ngón tay, không khỏi tự cười nhạo chế giễu, Vãn Vãn, thì ra, ta vốn dĩ chưa từng hiểu nàng, nàng rốt cuộc là ai?

"Đốc công cho mời." Một giọng nói phá vỡ hết sự im lặng của cả căn phòng.

Ngu Vãn Ca dẫn đầu, bước ra ngoài.

Bắc Đường Yêu khẽ nhíu mày. Trong Đông Hán xưởng, đều là nam nhân, mà toàn là những kẻ dơ bẩn, nghĩ đến những ánh mắt trần trụi lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào người con gái này của hắn, hắn liền cảm thấy có chút khó chịu.

Bắc Đường Yêu theo sau, nắm lấy bàn tay nhỏ bé thô ráp của nàng.

Ngu Vãn Ca nhìn hắn, nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

Vài người đi qua thao trường, toàn bộ thao trường nơi có Cẩm Y Vệ và Thần Vũ Quân đang tập luyện ở đó, đều không khỏi dừng lại động tác, sững sờ nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ, đẹp như tiên tử, đến thất thần.

"Đông Hán chúng ta, từ khi nào lại có một mỹ nữ xinh đẹp đến như vậy nhỉ?

" Không biết nữa.. Nhưng người đang nắm tay nàng, là Bắc công tử đó. "

" Một mỹ nhân như vậy, để ta sờ một cái, có chết cũng không đáng tiếc. "

" Khốn khiếp, ngươi đi làm việc của ngươi đi.."

Xung quanh phá lên những tràng cười to lớn, và cũng không thể phủ nhận rằng, bọn họ thật sự kinh ngạc và khao khát có được nàng.

Tiêu Hướng Vãn từ xa đi đến, ngước mắt nhìn lên, liền nhìn thấy một màn đỏ tươi đến chói mắt kia.