Vãn Ca Phi

Chương 82-2: Vạn thọ vô cương (2)



Ngu Vãn Ca ngẩng đầu,  nhìn người nam nhân ở trước mặt, nàng rũ mắt xuống, nói: “Tham kiến Tứ điện hạ.”

Khóe miệng của Bắc Đường Hải cong lên, cúi người về phía trước, một tay nâng cằm Ngu Vãn Ca lên, ép nàng nhìn thẳng vào mình: “Ngươi thật sự khiến ta phải kinh ngạc đấy.”

“Nô tỳ không hiểu Tứ điện hạ là đang nói gì.” Đôi mắt đen láy trong veo và sáng ngời, nhưng lại có chút băng lãnh.

“Sao lại không hiểu? Ngày đó, vì muốn ta bỏ qua cho hắn, cô liền không tiếc phó thác thân mình cho ta, ở Đông Hán xưởng, đối mặt với giết chóc, thì lại vì hắn cầu thuốc trị thương, tự mình liều mạng. Ở trong mật thất, vì muốn hắn sống, không tiếc cắt đứt mạch máu của mình, ngay cả ta cũng phải cảm động vì những hành động này của ngươi đó!"  Bắc Đường Hải ghé sát vào má nàng nói.

Cảm nhận được sự tiếp cận của nam tử, Ngu Vãn Ca nhíu mày, thì ra, người ở sau lưng Thanh Dã chính là hắn!

Bắc Đường Hải cười lạnh nói: “Có điều, đến cuối cùng, vì sự sống của hắn, hắn lại không ngại ra tay giết ngươi,

chẳng lẽ, ngươi thật sự không thèm để ý ư?”

Ngu Vãn Ca rũ mắt xuống nói: “Nô tỳ chỉ là  phận nô tỳ, cho nên, cần tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân là đủ”

Bắc Đường Hải lạnh lùng nói: “Nói ta biết, tại sao ngươi lại quan tâm hắn như vậy, có thể vì hắn, mà ngay cả mạng của mình cũng không cần?”

Tâm trí của Bắc Đường Hải nhớ lại những cảnh tượng từ khi hắn còn nhỏ, khi mẫu phi của hắn mới vừa qua đời, trong nháy mắt, địa vị của hắn liền sa sút đến ngàn trượng. Lúc nào cũng gặp nguy hiểm, những người đã từng nguyện ý đi theo hắn, ở bên cạnh hắn, từng người, từng người một đều bị cám dỗ, hoặc bị sự uy hiếp, tra tấn đánh đập dữ dội, cuối cùng cũng đành phản bội hắn.

Mà người duy nhất không hề phản bội hắn chính là vị thái giám ở bên cạnh hắn, nhưng đến cùng cũng phải uống thuốc độc tự sát, vì hắn mà chết, nhưng lại không có dũng khí vì hắn mà sống.

Hắn chỉ muốn biết, vì sao bên cạnh Bắc Đường Yêu lại có một người như vậy, rõ ràng kém cỏi hơn hắn rất ngàn lần, nhưng lại có một người không bao giờ từ bỏ, cam tâm tình nguyện xả thân vì hắn.

Hắn muốn chứng minh, trên cõi đời này sẽ không bao giờ có một người như vậy!

Ngu Vãn Ca nhìn Bắc Đường Hải có chút mất khống chế, chậm rãi nói: “Đương nhiên là vì Cửu điện hạ có thứ mà nô tỳ muốn.”

Tần sương mù trong mắt của Bắc Đường Hải dần dần tản đi, nhìn người con gái ở trước mặt, lộ ra một nụ cười châm chọc, xem ra hắn đã quá lo lắng rồi, làm sao trên cõi đời này lại có một người thật sự có thể tin tưởng được chứ.

“Quả nhiên là tiện tỳ, nhưng bổn điện hạ lại rất tò mò, ngươi muốn gì?” Bắc Đường Hải nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy kia, hắn vẫn muốn biết, thứ mà nữ nhân này muốn, là cái gì, mà khiến người nữ nhân này có thể từ bỏ tất cả để làm đến như vậy.

Ngu Vãn Ca không thèm trả lời, Bắc Đường Hải lại hỏi: “Quyền lực? Tiền tài? Địa vị? Ngươi muốn cái nào?”

“Tứ điện hạ, nô tỳ đã đi ra ngoài lâu rồi, cũng đến lúc phải trở về.” Ngu Vãn Ca muốn tránh thoát, nhưng lại bị Bắc Đường hải trực tiếp đè lên phía sau hòn non bộ, bình rượu trong tay rơi xuống đất, tản mát ra một mùi rượu nồng đậm.

“Làm nữ nhân của ta, điều cô muốn, ta sẽ cho.” Bắc Đường Hải bắt đầu thô bạo xé tan quần áo của Ngu Vãn Ca.

Một nụ hôn điên cuồng rơi xuống cần cổ của người con gái, mang theo một dấu vết thương tiếc.

Ngu Vãn Ca cau mày, định muốn động thủ, thì đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

“Tứ ca, huynh đang làm gì với tỳ nữ của ta?” Bắc Đường Yêu cả người mặc áo choàng tím đối mặt với Bắc Đường Hải, đôi mắt màu lưu ly gần như trong suốt, trên gương mặt còn mang theo chút diêm dúa quỷ dị.

Bắc Đường Hải cũng không vội vàng sửa sang lại vạt áo của mình, khinh thường nhìn người nam tử ở trước mặt nói: “Chỉ là một tỳ nữ, không ngờ Cửu đệ lại quan tâm nhiều như vậy.”

“Không cần Tứ ca phí tâm.”

“Sao ta lại phí tâm chứ? Nàng ấy vừa rồi còn đang cân nhắc đồng ý chuyện làm nữ nhân của ta mà.” Bắc Đường Hải chậm rãi nói.

Bắc Đường Yêu nheo mắt lại nói: “Có lẽ nàng ấy đã bị ta nuông chìu đến độ không còn quy củ nữa rồi, nàng ấy thực sự quên mình là một nô tài chăng, mọi việc cũng cần phải hỏi ý chủ tử như ta một chút.”

“Chậc, chậc, chậc, thật là khí phách. Mặc dù, hiện giờ thân phận và địa vị của Cửu đệ không biết đã đạt đến đâu, nhưng phong thái của một vị hoàng tử thì đã bộc lộ ra hết rồi, thật khiến Tứ Ca như ta đây phải mở mang tầm mắt!” Bắc Đường Hải châm chọc nói.

“Tứ ca khen lầm rồi.” Bắc Đường Yêu nhìn xuống nói.

“Ta dùng một trăm vạn binh mã đổi lấy nàng ta.” Bắc Đường Hải bỗng nhiên nghiêm túc nói.

Bắc Đường Yêu nheo mắt nhìn người nam tử ở trước mặt, không biết là từ khi nào, Vãn Vãn lại đáng giá đến như vậy, lại khiến hắn bỏ một trăm ngàn binh mã để mua về?

“Hai trăm ngàn.” Bắc Đường Hải lại nói.

Ngu Vãn Ca hơi cau mày, Bắc Đường Hải rốt cuộc là đang suy nghĩ gì chứ, hai trăm ngàn binh mã chỉ đối lấy một nữ nhân, chỉ sợ nói ra mọi người lại nghĩ đầu óc của hắn bị úng nước rồi chăng.

“Tứ ca ra số lượng quá lớn, Cửu đệ thật sự không thích ứng kịp. Có điều,  Tứ Ca có thể không biết, người này của ta, không thích nhất, chính là trở thành nữ nhân của người khác. Cho nên, sợ làm Tứ ca thất vọng rồi.” Bắc Đường Yêu cười nói, trong đôi mắt màu lưu ly kia càng ngày càng lạnh nhạt.

“Ba trăm ngàn.” Bắc Đường hải thờ ơ, như không có chuyện gì, tiếp tục nói.

Bắc Đường Yêu thì thờ ơ, nhưng Ngu Vãn Ca thì đã động lòng không thôi rồi, ba trăm ngàn binh mã, đủ để cho một vị hoàng tử không có chỗ đứng trở thành gót chân đứng vững trong triều đình.

Cho dù,  hiện giờ không thể sánh vai ngang bằng Thái tử, nhưng có thể có một chỗ đứng trong triều đình hỗn loạn này cũng đã quá đủ rồi.

“Cửu điện hạ…”

“Im miệng!” Bắc Đường Yêu không nhìn nàng, nhưng trong mắt đã thoáng nổi lên một tia tức giận.

Bắc Đường Hải cười nói: “Chậc, chậc, chẳng nhẽ lời đồn là sai sao? Nhưng ta nghe nói, Cửu đệ vì sống còn của mình, mà đẩy một nhét dao vào tim nàng ta nhỉ.”

Bắc Đường Yêu có chút hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt nói: “Nếu cần thiết, đẩy thêm một lần nữa, thì đã sao?”

Bắc đường hải nhìn hắn, không nói lời nào, xoay người rời đi.

Ngu Vãn Ca nhìn bóng lưng của Bắc Đường Hải, từ đầu đến cuối không hiểu vì sao hắn lại sẵn sàng ném ba trăm ngàn binh mã chỉ để đổi lấy nàng, nàng chưa từng nghĩ sắc đẹp của mình có thể uy chấn được Bắc Đường Hải đâu.

Bắc Đường Yêu nhìn nàng, thấy nàng nhìn bóng lưng của Bắc Đường Hải đến thất thần, cơn tức giận nổi lên, kéo nàng lại: “Ta thực sự đã đánh giá thấp bản lĩnh của Vãn Vãn rồi, ba trăm ngàn binh mã chỉ đổi lấy nàng, thật khiến ta cao hứng không ngớt.”

Ngu Vãn Ca nhìn người nam tử ở trước mặt, sắc mặt hắn ngày càng trở nên u ám và hung ác,  nàng chỉ cười nói: “Nếu đã như vậy, vì sao Cửu điện hạ lại không làm như thế? Ba trăm ngàn binh mã, biết bao nhiêu người chỉ vì nó mà tranh đấu đến bể đầu chảy máu, hôm nay lại có thể dễ dàng bày ra trước mặt Cửu điện hạ, vì sao ngài lại bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này.”

“Như vậy đã muốn đến bên cạnh hắn ta rồi sao? Hửm? Bắc Đường Yêu âm trầm nói.

“Ở bên ai, đối với ta không có gì khác biệt, điều quan trọng chính là ai có thể cho ta đều ta muốn thôi.” Ngu Vãn Ca hờ hững nói.

Bắc Đường Yêu đấm một cú trời giáng về phía sau ngọn núi giả ở trước mặt Ngu Vãn Ca.

Cả ngọn núi giả run lên, vô số đá vụn từ trên đỉnh núi giả rơi xuống, nhưng bởi vì bóng dáng của người nam tử đã ôm lấy nàng, nên toàn bộ những hòn đá đều rơi trúng lên trên người hắn.

Trái tim Ngu Vãn Ca khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng nhịn xuống, không lên tiếng, chỉ đẩy người nam tử ra, muốn rời đi.

Đi được vài bước, phía sau liền truyền đến giọng nói của người nam tử ấy: “Hắn vừa mới rời đi, nàng lại chờ không được, mà đi tìm hắn sao?”

Ngu Vãn Ca cười nói: “Phải thì sao, ta sợ lát nữa Tứ điện hạ sẽ đổi ý, ở trong hoàng cung này, cả đời ta cũng chỉ là một tiểu nô tỳ mà thôi.”

Giọng nói của Bắc Đường Yêu trở nên lạnh lùng hơn: “Nếu nàng dám bước thêm một bước, ta sẽ đánh gẫy chân nàng.”

Ngu Vãn Ca làm ngơ trước lời uy hiếp của hắn, trong lòng có chút chua xót, nhưng lại không thể giải thích được.

Hóa ra chỉ trong nửa năm ngắn ngủi này, mọi thứ đã có thể bị đảo ngược, nhưng đây, chẳng phải chính là điều nàng muốn sao.

Người con gái đột  nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, người nam tử vùi đầu vào cổ nàng, lẩm bẩm nói: “ Sao nàng lại ngỗ ngược như vậy chứ? Nàng muốn ta phát điên sao?”

Ngu Vãn Ca rủ mắt xuống, cũng không nói gì, Bắc Đường Yêu hung hăng cắn vào gờ cổ nàng một cái.

Ngu Vãn Ca bị đau, cả người trở nên căng thẳng lên, cắn chặt môi mình, trong mắt hiện lên một chút hơi nước mông lung.

Bắc Đường Yêu xoay người nàng lại, hôn lên môi nàng, trên đôi môi còn thoang thoảng mùi máu tanh nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng dịu dàng.

Mỗi lần như thế, hắn lại muốn để lại trên người nàng một dấu ấn không thể phai mờ. Nhưng khi mùi máu đã tan,  hắn lại không thể tàn nhẫn hơn.

Vào lúc này, cuối cùng, hắn vẫn tàn nhẫn nói: “Vãn Vãn, nàng là của ta.”

Ngu Vãn Ca cảm thấy vết thương lần này còn đau đớn hơn cả lần trước. Suýt chút nữa đã cắn nát da thịt nàng.

Hắn đưa tay sờ lên vết thương, nhưng bất thình lình, hắn lại thè lưỡi ra liếm lên trên đó.

Ngu Vãn Ca muốn đẩy hắn ra, nhưng Bắc Đường Yêu đã nắm lấy tay nàng, giam nàng ở trước ngực, nhìn vết thương do những ngọn đá vụn lưu lại trên người hắn, nàng liền không nhúc nhích nữa.

Sau khi giúp Ngu Vãn Ca sửa sang lại cổ áo, Bắc Đường Yêu mới mở miệng nói: “Không cho phép nàng gặp lại Bắc Đường Hải.”

Ngu Vãn Ca chỉ im lặng, Bắc Đường Yêu thì nhìn nàng một cái thật sâu, rồi nắm tay nàng đưa nàng trở lại Càn khôn điện.

....

Sau vài trận múa hát, nhóm ca múa của Thái tử cuối cùng cũng xuất hiện, ở trước mặt mọi người là một chiếc lồng sắt được che bởi một tấm vải đỏ, và được những tên thị vệ đồng loạt nâng lên bước tới.

Khóe miệng của Ngu Vãn Ca lộ ra một nụ cười nhạt, để Bắc Đường Yêu ra sân trước, sau đó thì liền đánh một đòn phủ đầu ư.

“Khải tấu phụ hoàng, nhi thần lên núi săn bắn, tình cờ bắt được hai con mãnh hổ, vì sinh thần của phụ hoàng sắp tới, cho nên không muốn làm tổn thương đến hai con hổ này, nhưng không ngờ, hai con mãnh hổ vẫn không chịu rời đi, nhi thần ngồi trên đỉnh núi đến hai giờ, lúc này mới hiểu ra, thì ra bọn chúng muốn đến  chúc thọ cho phụ hoàng.” Thái tử cung thuận mở miệng nói.

Trong mắt của Bắc Yến đế lóe lên một chút hứng thú, ánh mắt rơi vào chiếc lồng kia, tựa như đang nhìn thấy mỹ nhân.

Bắc Đường Diệp kéo tấm vải đỏ xuống, lùi sang một bên.

Hai  tên tiểu thái giám liền tiến lên mở chiếc lồng ra.

Từ bên trong, hai con mãnh hổ bước ra khỏi chiếc lồng.

Mọi người ai nấy đều giật mình. Hai tiểu thái giám lấy ra một mảnh vải đỏ.

Dưới sự hướng dẫn của hai tiểu thái giám, hai con mãnh hổ liền nhảy lên, đồng loạt giơ ra móng vuốt, nắm lấy một đầu của tấm vải đỏ, bốn chữ "Vạn thọ vô cương" to lớn  bằng kim quang lập lòe ở trước mặt Bắc Yến đế.