Vân Cái Nguyệt Quang

Chương 4



4

Kết cục của Lệ tần và gia quyến của nàng tới rất nhanh..

Không hổ là gia đình võ tướng, hai cha con nàng một người điên cuồng chửi mắng trong lãnh cung, một người không ngừng chửi mắng trong lao ngục.

"Tiện nhân, tiện nhân! Đợi hoằng vương ca ca trở về, ta nhất định phải giết ngươi!"

"Đại Lương...... Tiên đế, cựu thần vô năng, cựu thần không thể giúp đỡ chính quân......"

Tiêu Trầm Châu không thích ầm ĩ, dứt khoát đưa cha con nàng đều đi gặp tiên đế.

Trong cung lao đao một hồi, mọi người thấy ta đều run rẩy co ro trốn tránh, ngay cả y phục cũng không dám mặc cùng màu với ta.

Càng không người nào dám ở trước mặt ta nhắc lại chuyện Hoằng vương tuyển thiếp.

Ta ngán ngẩm, cũng chẳng buồn dọa nạt các nàng để thị uy,

Ta sai người mang kiệu đến, đi tới trước cửa Phượng Tê cung thì dứt khoát dừng lại..

Tiêu Trầm Châu sủng ái, che chở cho ta, cho ta tất cả sự thiên vị và dung túng của hắn, cho dù ta có chèn ép phi tần đến thế nào, hắn cũng không quản, mặc ta tùy ý.



Phượng Tê cung cô quạnh lạnh lẽo, từ cung nữ, thái giám cho đến đồ dùng đều quy củ chuẩn mực, nhưng cũng chỉ đúng như tiêu chuẩn dành cho hoàng hậu.

Còn lại, cũng không có thêm cái gì.

Không giống cung của ta, đồ đạc bày biện đều tốt hơn hoàng hậu rất nhiều.

Ta giẫm lên bậc thềm ngọc bước vào, cung nữ bên ngoài Phượng Tê cung ngoài mặt lo lắng phát khóc, nhưng không đi vào bẩm báo, cũng không ngăn cản ta.

Đan Thù lườm nàng một cái, đẩy nàng ra rồi mới đỡ ta bước vào.

Suốt dọc đường ta đi vào cũng không có ai ngăn cản, khi ta đến chính điện thì thấy thân ảnh tiều tụy của nàng đang ngồi trước tượng Phật Quan âm niệm Phật.

Nàng nghe tiếng bước chân của ta cũng không quay lại nhìn lấy một cái, "Muội muội lại tới đó à......"

Thanh âm nhẹ nhàng, y phục màu thiên thanh giản dị, như thể mọi thay đổi của thế gian ngoài kia, hay cả chuyện Hoằng vương nạp thiếp đều không liên quan tới nàng.

Chỉ có điều, việc ta giỏi nhất chính là phá vỡ dáng vẻ an tĩnh của người khác.

Ta hạ người ngồi xổm xuống, nhìn dáng vẻ tiều tụy của nàng, nhếch môi cười nói, "Hoàng hậu tỷ tỷ đang cầu điều gì vậy?"

"Cầu Hoằng vương bình an, chiến thắng trở về, hay là, không quay về nữa?"

Quả nhiên, trên mặt nàng hiện lên nét vụn vỡ

Ta thừa thắng xông lên, cười nói, "Tỷ tỷ nói xem, khi hắn quay về, sẽ chọn ta hay tỷ làm thiếp?"

Bàn tay đang niệm phật của nàng cũng ngừng lại, càng nắm càng chặt.

Ý cười trên mặt ta cũng ngày càng sâu.

Thanh mai trúc mã đích thực của Hoằng vương, vốn không phải cái thứ ngu xuẩn kia.

Mà là nàng —— Minh ý hoàng hậu Thẩm Vân Thư.

Còn cái đồ ngu xuẩn kia, ta đã hỏi qua, Chẳng qua khi còn nhỏ có đi cùng Hoằng vương vài lần, vậy mà dám tự nhận là thanh mai trúc mã của hắn, so với Thẩm Vân Thư vẫn chưa là gì.

Trước khi tiên đế băng hà, hai người họ đường đường chính chính là thanh mai trúc mã.

Cho tới năm trước, khi hai người chuẩn bị thành thân thì tiên đế băng hà, Thái tử Tiêu Trầm Châu nối ngôi, vị Hoằng vương phi này lại bị Tiêu Trầm Châu cướp làm Hoàng hậu

Mỹ nhân họa quốc, khiến huynh đệ trong nhà tương tàn lẫn nhau, từ trước đến giờ có lẽ ở Đại Lương này chỉ mình nàng có thể

Kết cục là Hoằng vương bị điều ra tận nơi Mạc Bắc, không có lệnh vĩnh viễn không được vào kinh.

Tiêu Trầm Châu tính khí cũng cổ quái, mặc dù cướp nàng vào trung cung, nhưng lại không hề sủng hạnh. Cứ mùng một, mười lăm hằng tháng hắn lại tới cung của nàng, ngày hôm sau lại lạnh mặt nước ra..

Mà vị hoàng hậu này vốn là một nữ nhi thông minh lanh lợi xuất thân từ phủ Thẩm Ngự Sử. Vậy mà mới chỉ vào cung được vài năm thì anh cả của nàng bị cách chức, phụ thân cũng bị Tiêu Trầm Châu làm cho tức chết.

Cũng từ khi đó nàng thay đổi hẳn tính tình, chỉ đóng cửa ở trong cung không gặp ai khác, dường như là muốn làm bạn với phật pháp đến hết đời.

Nàng không hề nghĩ rằng sau này ta lại cố tình vào cung của nàng.

Càng không nghĩ đến ngày thiên hạ đại loạn, buộc phải nhờ tới Hoằng vương.

Mà hoằng vương lại ở trên đại điện đưa ra một thỉnh cầu hoang đường tới vậy.

Ngọc Quan Âm trở nên mờ mịt dưới làn hương khói, nàng mở mắt, quay đầu lạnh nhạt “Ngươi nói gì?”

Không đợi ta trả lời, nàng lại khép mi, chậm rãi nói:

"Lòng dạ đế vương không đoán biết được, cũng không nên đoán làm gì."

Trong lòng ta thoáng động, ta khẽ nhíu mày, chán ghét dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng..

Nàng ta quả thật vô cùng tỉnh táo.

Nhưng dù nàng có tỉnh táo đến đâu thì cũng bị vây hãm trong bức tường cung này.

Ta căm giận phất tay áo bước đi. Đan Thù thế mà lại thật sự to gan, vung tay lên đập vỡ tượng ngọc Quan Âm