Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 328: Đạt mông



Đột nhiên bên tai hắn truyền đến tiếng truyền âm khe khẽ của Lý Vân Tiêu:

– Tộc trưởng đại nhân, ngươi tận lực ngăn chặn hắn trước đã. Thiết Phàm đã đến quan đột phá, chỉ cần có thể đột phá, đến lúc đó hai người các ngươi liên thủ phỏng chừng có phần thắng.

Thiết Phẩm kinh hỉ nảy ra, quay đầu nhìn Thiết Phàm một cái, chỉ thấy trên trán hắn tràn đầy mồ hôi, vẻ mặt biểu lộ ra cực độ thống khổ, hiển nhiên đang giãy dụa tại quan khẩu. Mà hai người Thiết Tí Thiết Tâm cũng đã đột phá đến Cửu Tinh Vũ Tông, mặc dù chỉ là sơ cấp, nhưng chân khí vẫn còn rõ ràng tăng lên. Hắn lập tức ý thức trách nhiệm tăng nhiều. Tương lai Hỏa Ngư Tộc hy vọng tất cả ở trên thân mấy người này, hôm nay cho dù phấn thân toái cốt cũng nhất định phải bảo toàn bọn hắn!

– Đạt Mông! Muốn trận đồ, trước hết từ trên thi thể của ta giẫm qua đi!

Thiết Phẩm đột nhiên đứng lên, cả người hướng bên ngoài không động lao ra, lạnh lùng nói:

– Có giỏi ra ngoài cùng ta chiến một trận!

Đạt Mông lạnh lùng nhìn đám người Thiết Phàm một cái, cười nhạo nói:

– Hẳn là ngươi muốn kéo dài thời gian? Cho dù tiểu tử này đột phá đến Vũ Hoàng, cũng vẫn chỉ có kết cục chịu chết. Nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ, ta đây liền cho Hỏa Ngư Tộc cấc ngươi một giáo huấn trọn đời khó quên.

Hắn đột nhiên nhàn nhạt nhìn Lý Vân Tiêu cùng Đoạn Việt một cái, khẽ nói:

– Không thể tưởng được các ngươi còn cấu kết nhân loại, mấy ngày hôm trước người nọ xâm nhập nơi đây, cũng là các ngươi đồng lõa a.

Nói xong liền chậm rãi bơi ra ngoài không động, vẻ mặt mỉa mai nhìn chằm chằm vào Thiết Phẩm.

Trong nội tâm Lý Vân Tiêu hơi động một chút, cùng Đoạn Việt nhìn qua lẫn nhau một cái. Hai người đều là tâm tư bình thường, Đạt Mông nói người nọ, có lẽ chính là Hành Nguyên không thể nghi ngờ. Không thể tưởng được hắn vậy mà cũng tiến vào Côn Ngô thần thụ. Gia hỏa kia vốn là Cửu Tinh đỉnh phong Vũ Tông, ở bên trong thần thụ này chờ đợi vài ngày, hiện tại chỉ sợ đã bước vào Vũ Hoàng cảnh!

– Ầm ầm!

Bên ngoài không động truyền đến thanh âm oanh kích cực lớn, hai người đã bắt đầu động thủ.

Thiết Phẩm tuy rằng dần dần già yếu, hơn nữa thấp hơn nhất tinh, nhưng giờ phút này lại ôm quyết tâm hẳn phải chết, cũng bảo vệ tương lai hy vọng của Hỏa Ngư nhất tộc. Lập tức đem thọ nguyên thiêu đốt lên, dưới mỗi một kích, đều là bạo ra lực lượng siêu việt cực hạn, không ngờ thoáng cái đã chiếm thượng phong.

Thiết Phi giờ phút này cũng đã tấn thăng đến lục tinh, hắn cảm nhận được chấn động bên ngoài, hưng phấn nói:

– Tộc trưởng đại nhân mạnh thật à, vậy mà lực áp nhị tinh Vũ Hoàng!

Thiết Lăng lại là mặt mũi tràn đầy lo lắng nói:

– Cha ta không có việc gì chứ?

Lý Vân Tiêu nhíu mày, trầm giọng nói:

– Đều đang làm cái gì? Nín thở ngưng thần cho ta, tận lực đề thăng lực lượng của bản thân! Tộc trưởng đại nhân ở bên ngoài dốc sức liều mạng cũng là vì tranh thủ thêm thời gian cho chúng ta.

Hắn đương nhiên biết rõ tình huống trước mắt của Thiết Phẩm, càng là biểu hiện lực lượng, thọ nguyên hao tổn càng nhanh, sợ là rất khó chi trì được quá lâu.

Thiết Phàm cũng là minh bạch tình huống này, nội tâm khẩn trương, chân nguyên trong cơ thể càng thêm trào lên trùng kích tới. Hắn biết rõ như là không cách nào đột phá được, coi như là chính mình lao ra, dùng thực lực Cửu Tinh Vũ Tông đỉnh phong, cũng sẽ không phải là đối thủ của Đạt Mông.

– Thoải mái, buông lỏng tinh thần ra, đạo khí quy nguyên. Tâm diệt ma diệt, tự nhiên mà thành.

Lý Vân Tiêu nhàn nhạt đọc lên mười hai chữ châm ngôn, giống như một đạo linh tuyền, chấn hưởng bên tai của Thiết Phàm. Lập tức có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, rộng mở trong sáng. Hắn liền bảo vệ tâm thần, khí thế trên người bắt đầu phát hiện một loạt biến hóa. Tạo hóa nhất khí đại trận giống như điên cuồng hấp thu linh khí giờ khắc này đều bị hắn nuốt vào, điên cuồng hấp thu như động không đáy.

Đoạn Việt nhìn xem một màn này, khiếp sợ nhìn Lý Vân Tiêu. Hắn vậy mà chỉ đạo một gã Cửu Tinh đỉnh phong Vũ Tông cường giả đột phá? Mặc dù là cao hơn đối phương mấy cảnh giới, cũng không thể nào làm được sự tình này ah! Thật giống như không đếm xỉa tới chỉ điểm đệ tử bình thường của mình, cứ tùy ý như vậy.

Lý Vân Tiêu nhìn xem bộ dáng của Thiết Phàm, có chút lộ ra vui vẻ, tiếp tục nhắm lại hai mắt, bắt đầu đột phá tứ tinh. Cả Thiên Vũ Đại Lục, lĩnh ngộ trên võ đạo đủ vượt qua hắn rải rác có thể đếm được. Mỗi một cảnh giới đột phá đều có được lĩnh ngộ sâu đậm. Đây cũng chính là nguyên nhân bản thân hắn tiến giai chỉ cần nguyên khí tích lũy vừa đủ liền có thể trực tiếp đột phá.

– Ầm ầm!

Một tiếng nặng nề vang lên từ bên trên thân thể Thiết Phàm truyền ra. Khí chất cả người hắn lập tức phát sinh cải biến thật lớn. Thiết Tâm Thiết Tí hai người hoảng sợ tương vọng, tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng đại hỉ, trên mặt còn có chút cảm giác sợ hãi thoáng hiện. Trên người Thiết Phàm lập tức bộc phát ra cổ khí thế kia lại để cho bọn hắn cảm thấy sợ hãi cùng áp lực thật lớn.

– Đa tạ!

Thiết Phàm cảm kích nói ra hai chữ, cả người liền biến mất ở trong không động.

Mấy người Thiết Lăng khiếp sợ ra, tất cả đều là vui mừng quá đỗi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh như cũ của Lý Vân Tiêu, không có chút cảm xúc chấn động nào. Vẫn là đang trùng kích quan khẩu, liền lập tức an tĩnh lại cả đám, cố gắng hấp thu lấy linh khí kinh người này. Bọn hắn cũng biết, loại cơ hội này cơ hồ cả đời này đều sẽ không còn có, giờ phút này có thể hấp thụ nhiều một giây đồng hồ cũng là tốt rồi.

Bên ngoài chiến đấu dị thường kịch liệt, nhưng không cách nào ảnh hưởng tâm thần của mọi nguoiwf.

Lý Vân Tiêu thuận lợi vọt tới tứ tinh Đại Vũ Sư, hắn khe khẽ mở con mắt ra, không chỉ không có vẻ vui mừng, ngược lại là vẻ lo lắng cực độ:

– Chư vị, chuẩn bị đi thôi. Tộc trưởng cùng Thiết Phàm sợ là sắp không duy trì được nữa. Hơn nữa chiến đấu bên ngoài ảnh hưởng quá lớn. Sợ là sớm đã kinh động Ế Sanh tộc nhân khác tới rồi.

Thiết Lăng lo lắng nói:

– Thánh sứ đại nhân, cha ta cùng Thiết Phàm đại ca không có sao chứ?

Đột nhiên một giọng nói nhàn nhạt truyền tới:

– Các ngươi yên tâm tiếp tục tu luyện đi. Tại đây còn lại liền giao cho ta!

Mấy người cả kinh, chỉ thấy trong đôi mắt Đoạn Việt hiện ra một đạo tinh mang, cảm kích nhìn Lý Vân Tiêu một cái, liền thân ảnh vượt qua, lập tức ra khỏi không động. Trong hai con mắt của Lý Vân Tiêu tinh mang chớp động, đại hỉ thì thào nói:

– Quả nhiên là Vũ Hoàng!

Bên ngoài không động, Thiết Phẩm cùng Thiết Phàm tất cả đều là một thân máu tươi, hai người miệng lớn thở hào hển gắt gao nhìn thẳng Đạt Mông. Trong mắt tràn đầy căm hận cùng sát ý, dưới trọng thương, chiến ý ngược lại tăng lên. Bốn phía nhánh cây thần thụ đã sớm bị hủy hoại không còn, xuất hiện khu vực chân không rộng khoảng trăm thước. Trong nước biển tất cả đều là mảnh vỡ cùng nguyên dịch của nhánh cây.