Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 357: Mộng Bạch biến dị



Nhưng Lý Vân Tiêu... Nửa tháng...

Mọi người rất muốn đập đầu tự tử.

Tiêu Khinh Vương mếu máo. Trong thời gian này nhờ có nhiều nguyên thạch, đan dược, cộng thêm linh khí đậm đặc hơn bên ngoài gấp trăm lần, Tiêu Khinh Vương đột phá đến Vũ Tông nhị tinh. Vốn Tiêu Khinh Vương khá là đắc ý, định khoe khoang trước mặt mọi người một phen, nay so sánh tốc độ tu luyện với Lý Vân Tiêu thật đúng là... Không cách nào so.

Tiêu Khinh Vương điên lên oán giận:

– Ngươi còn cho chúng ta đường sống không? Ngươi còn cho tất cả thiên tài trên đời sống không? Chết tiệt, tốc độ tu luyện của ngươi hỏi sao chúng ta sống?

– Ha ha ha, ha ha ha ha ha ha!

Lý Trường Phong hóa đá sau đó cười phá lên:

– Ha ha ha! Không uổng là nhi tử của ta! Hoàn toàn xứng đáng, không uổng là nhi tử của ta! Ha ha ha ha ha ha!

Lý Thuần Dương dần hòa tan cơ mặt cứng ngắc lộ vẻ đắc ý, cười ngoác mang tai.

Đám thiên tài rác rưởi trong Thiên vũ đại lục có là gì? So với tôn tử của lão thì không là gì, ha ha ha ha ha ha! Vui quá, vui chết bỏ!

Tâm tình Lý Thuần Dương vui vẻ hỏi:

– Vân Tiêu, ngươi định dùng bao lâu thăng lên Cửu Thiên Vũ Đế?

Mọi người xỉu.

Cửu Thiên Vũ Đế! Đừng nói bọn họ ra từ Thiên Thủy quốc, dù là các quốc trong toàn Nam vực cũng không ai dám mơ.

Tiêu Khinh Vương đang định mắng Lý Thuần Dương mơ mộng hão huyền, nhưng nhìn lại Lý Vân Tiêu, cảm nhận lực lượng Vũ Quân trên người hắn thì ngậm miệng lại. Tốc độ tu luyện như thế đừng nói thăng cấp Vũ Đế, dù trong vòng một năm tiến giai Vũ Đế thì bọn họ cũng tin.

Trời ạ, đời bây giờ làm sao vậy? Chuyện gì thế này?

Đám người não chết máy.

Lý Thuần Dương hỏi làm Lý Vân Tiêu giật mình, hắn cười khổ trả lời:

– Cửu Thiên Vũ Đế đâu dễ vậy. Lần này ta nhờ cơ duyên rất lớn mới có thể trực tiếp bước qua một đại cảnh giới, sau này không có chuyện tốt như vậy, phải đi từng bước một.

– Phù, ra là vậy, thì ra là nhờ có cơ duyên lớn.

Mọi người thở phào, bình tĩnh lại đôi chút. Tuy nhiên trong lòng bọn họ vẫn rất khó chấp nhận.

Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ nói:

– Cố gắng đi, việc tu luyện không cưỡng cầu được, chỉ có thể từng bước một kiên trì khổ tu. Tranh thủ trong vòng hai, ba năm có thể trùng kích Cửu Thiên cảnh đi.

Ầm!

Mọi người lần nữa tập thể té xỉu.

Tiêu Khinh Vương cảm giác kiệt sức, bò lết đến góc tường, cụng đầu bôm bốp vào vách đá. Mấy người khác cũng bắt chước Tiêu Khinh Vương, tập thể đập đầu vào tường.

– Bà nội nó!

Tiêu Khinh Vương đau khổ rên rỉ:

– Sau này ai dám ở trước mặt ta nói mình là thiên tài thì ta sẽ dí đầu tên đó vào ống cống!

Lý Vân Tiêu không để ý mọi người phát cuồng, hắn vào sâu trong hang động, thanh âm vọng ra.

– Ta đi xem Mộng Bạch, đừng quấy rầy.

Lý Vân Tiêu cảm nhận hơi thở của Mộng Bạch, tiến lên vài dặm, vào một hang động.

Hang động bị ăn mòn rất dữ, khắp nơi toát ra mùi mục rữa nồng nặc, mùi hôi làm người ta buồn nôn.

Mộng Bạch còn đang nằm mê mang chính giữa hang, quanh người sinh ra kén tơ màu trắng dày bao bọc gã lại. Mộng Bạch cuộn người trong cái kén, tơ không quá dày, có thể thấy rõ mặt mũi.

Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, hắn vươn ngón tay đụng nhẹ kén tơ. Một dúm lửa xanh đốt tan các sợi tơ mỏng thành làn khói.

Mũi Lý Vân Tiêu hít hà, nói:

– Quả nhiên là kịch độc sinh ra ngưng tụ thành kén, thiên địa độc thân không tệ.

Lý Vân Tiêu kiểm tra trạng thái của Mộng Bạch, thấy không có gì khác lạ thì cười gian:

– Ta tăng tốc độ giúp ngươi, không biết máu của Tử Văn Cửu Anh Giao cho ngươi ngủ say bao lâu.

Lý Vân Tiêu lấy hai cái bình đỏ máu to lớn ra đổ hết vào cái kén. Rất nhanh sợi tơ trắng bị nhuộm thành màu đỏ, mùi gay mũi lan tỏa.

Máu tiếp xúc với thân thể Mộng Bạch thì sôi trào, sủi bọt. Trong hang tràn ngập mùi kịch độc khiến người ngộp thở.

Lý Vân Tiêu thì ung dung như không có gì, hắn đứng lặng giây lát sau đi ra ngoài.

Lúc đi Lý Vân Tiêu tiện tay bày vài cấm chỉ chặn cửa hang, phòng ngừa có người đi vào.

Trong Giới Thần Bi, tất cả tài nguyên thiên địa mặc cho Lý Vân Tiêu điều động, hắn bày cấm chỉ trong này dù là Cửu Thiên Vũ Đế chưa chắc phá mở được.

Lý Vân Tiêu ra khỏi Giới Thần Bi, Đoạn Việt đang điều dưỡng bên ngoài.

Hồng Binh phái thuộc hạ cẩn thận bảo vệ Đoạn Việt, tránh cho người lạ quấy rầy. Phủ thành chủ Viêm Vũ thành bắt đầu xây dựng, dựa theo yêu cầu của Lý Vân Tiêu cố gắng mở rộng thành trì, trong một lúc khó thể làm xong.

Chợt một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong thành trì, người đó cảm giác Lý Vân Tiêu nhìn thì ngạc nhiên xem lại. Biểu tình người đó kinh hoàng, khó tin nhìn Lý Vân Tiêu, đứng ngây như phỗng.

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:

– Vu Dung, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?

Người này là Vu Dung đi theo Đinh Linh Nhi của Thiên Nguyên thương hội.

Hung thủ giết Huỳnh Dương gia là Lý Vân Tiêu, thành chủ Viêm Vũ thành. Tin tức này như cơn gió chớp mắt thổi khắp góc Viêm Vũ thành. Lúc Đinh Linh Nhi nhận được tin này ngây người suốt một chén trà. Vu Dung càng không tin, lão sai thuộc hạ đi điều tra. Dò tới dò lui ba lần, kết quả giống y như đúc, Vu Dung mới chết tâm tin sự thật này.

Vu Dung đến là phụng mệnh của Đinh Linh Nhi mời Lý Vân Tiêu gặp mặt.

Trước kia chỉ cần phái tiểu nhị đến mời là được, lần này kêu Vu Dung tự đi mời chứng tỏ Đinh Linh Nhi chú trọng Lý Vân Tiêu nhiều hơn trước, đã lên đẳng cấp cao nhất.

Nhưng khi Vu Dung thấy tu vi của Lý Vân Tiêu thì hoảng hốt, chân mềm nhũn.

– Đinh Linh Nhi mời ta gặp mặt?

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

– Phủ thành chủ bỗng nhiên bị kẻ xấu phá hoại, xây dựng lại cần nhiều tiền, ta đang rầu. Dù Đinh tiểu thư không mời thì ta cũng định mặt dày tới cửa một chuyến.

Vu Dung nghe xong suýt xỉu, tức giận nói:

– Đồ con sói đói ăn không biết no, ngươi lại định đi thương hội của ta lừa tiền?

Lý Vân Tiêu nhìn Vu Dung chằm chằm, ánh mắt dần lạnh băng như mũi nhọn xuyên tim. Vu Dung sợ hãi thụt lùi, toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lòng Vu Dung vô cùng rung động, dù tiểu tử này có thiên phú nghịch thiên tới đâu xông vào cảnh giới Vũ Quân cũng không thể chỉ một ánh mắt làm lão run sợ, lão là Vũ Tông bát tinh!

Lý Vân Tiêu nhìn Vu Dung chằm chằm, lạnh lùng nói:

– Người đưa tiền cho ta là tiểu thư của các ngươi, không phải đồ ngu nhà ngươi. Ngươi không có tư cách nói linh tinh trước mặt lão tử! Còn nữa, nếu không tại ngươi ngu xuẩn thì tại sao lần trước Thiên Nguyên thương hội bị mất tiền gấp đôi? Nếu còn làm ta khó chịu thì kêu tiểu thư của các ngươi đến tìm ta. Gia bận, không rảnh tiếp khách!

Lý Vân Tiêu xoay người đi ra ngoài, thái độ cao cao tại thượng làm Vu Dung ngây người.

Vu Dung nhớ lời dặn của Đinh Linh Nhi trước khi đến đây, vội vàng mặt dày đuổi theo Lý Vân Tiêu.

Vu Dung không thể không cúi đầu nói:

– Vân thiếu gia, ta đã sai. Tiểu thư của chúng ta có chuyện quan trọng cần tìm Vân thiếu gia bàn bạc, có ích rất lớn cho Vân thiếu gia. Xin Vân thiếu gia dời bước gặp mặt.

Vu Dung khó khăn nói hết trọn câu, vẻ mặt xấu hổ và tức tối.