Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 359: Luận trà (2)



Đinh Linh Nhi thật sự tò mò. Mặc dù Thiên Nguyên thương hội đã tụt dốc nhưng phụ thân của nàng truy cầu lá trà chưa từng qua loa. Trong thương minh có trà ngon nào là phụ thân nàng sẽ tìm một phần cho bằng được, nhưng không thể sánh bằng trân phẩm trà băng. Cái hộp đặt lá trà đã là hàn băng vạn năm, thiên cổ không thay đổi. Chỉ có cái hộp này mới giữ được phẩm chất, mùi thơm của trà.

Lý Vân Tiêu đặt tách trà xuống, mỉm cười nói:

– Trong ấn tượng của ta chỉ có ba loại trà sánh băng với trà băng này.

Lý Vân Tiêu thấy Đinh Linh Nhi lộ vẻ không tin, cười tủm tỉm nói:

– Trong Nguyệt Hồng thành có một lạoi huyết trà rất bí ẩn. Hình dạng như trăng non, màu đỏ rực tựa giọt máu, tỏa mùi máu tanh. Dùng cái bình vạn năm không khô dưới Hồng Nguyệt thành đun trà thì nước như máu người, uống vào như cam lộ, thật là cực phẩm trong trà, đủ sánh băng loại trà băng này.

Đinh Linh Nhi ngơ ngác nghe, vẻ mặt sợ hãi nói:

– Trà như máu người, cái... Này làm sao uống? Dù phẩm chất loại trà này cao đẳng thì Linh Nhi không dám ủng hộ.

Lý Vân Tiêu cười cười, hắn chưa nói đặc điểm khủng bố của nó. Lá trà này phải dùng máu người tưới mới trưởng thành, máu của võ giả tu vi càng cao thì phẩm chất lá trà càng tốt. Lúc trước Lý Vân Tiêu không biết chuyện, hắn uống mấy ngày, sau khi biết thì nôn thốc nôn tháo, không còn dám uống nữa. Nhưng bàn về phẩm chất trà thì nó không thua gì trà băng.

– Loại trà thứ hai trong Tiểu Linh thiên Lang Hoàn tiên cảnh. Có một loại thanh trà được gọi là Vạn Cổ Trường Thanh, tồn tại mấy chục vạn năm, hút hết nguyên khí linh mạch trong lục hợp, bản thân nó là thiên tài địa bảo. Dùng nước thần hòa tan, có thể tăng lên tu vi, tẩm bổ thân thể, hồn phách, là cực phẩm trong trà.

Đinh Linh Nhi kinh ngạc kêu lên:

– Lang Hoàn tiên cảnh, Vạn Cổ Trường Thanh!

Đinh Linh Nhi hoảng sợ nói:

– Chẳng lẽ Vân thiếu gia từng đi Lang Hoàn tiên cảnh? Sao... Sao có thể?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ta chỉ nghe nói.

Đinh Linh Nhi nghi ngờ nhìn Lý Vân Tiêu, vẻ mặt hồi ức đó đâu giống chỉ nghe nói? Nhưng bảo Lý Vân Tiêu từng đi Lang Hoàn tiên cảnh thì Đinh Linh Nhi không tin.

Trong lòng Đinh Linh Nhi lấy làm lạ. Lý Vân Tiêu nói huyết trà của Hồng Nguyệt thành không phải thứ người bình thường có thể tiếp xúc, dù là phụ thân nàng đam mê lá trà cũng chưa từng nói đến.

Đinh Linh Nhi kiềm nén lòng thắc mắc, hỏi tiếp:

– Còn loại trà khác thì sao? Vân thiếu gia để dành đến cuối cùng, chẳng lẽ phẩm chất của nó hơn cả Vạn Cổ Trường Thanh?

Ánh mắt Lý Vân Tiêu nghiêm túc, do dự một lúc cuối cùng nói:

– Loại trà cuối cùng không tồn tại trong Thiên vũ đại lục.

Đinh Linh Nhi kinh ngạc hỏi:

– Không tồn tại trong Thiên vũ đại lục?

Đinh Linh Nhi buột miệng:

– Hay nó ở trong hải vực vạn dặm? Tử hải to lớn, rộng hơ Thiên vũ đại lục rất nhiều, có thể thịnh sản ra một, hai loại lá trà cực phẩm thì cũng không lạ.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ta không biết trong tử hải có lá trà cực phẩm hay không, nhưng loại trà thứ ba ta nói không đến từ tử hải mà là vực ngoại tinh không, trên trời, trong cửu thiên, tụ tập lực lượng trời trăng sao sinh ra, không biết tồn tại bao nhiêu năm, xung quanh toàn là hư không loạn lưu, muốn hái nó vô cùng khó khăn. Trên Thiên vũ đại lục chỉ có Thánh vực Thần đô mới có Tinh Không cổ trà.

Đinh Linh Nhi ngẩn ngơ:

– Tinh Không cổ trà...

Đinh Linh Nhi nhỏ giọng nói:

– Huyết trà Hồng Nguyệt, Vạn Cổ Trường Thanh, Tinh Không cổ trà. Gia phụ chưa từng nói đến những thứ này, thế gian nếu có kỳ vật như thế chỉ hận không thể hái một ít đưa đến trước mặt phụ thân, cho phụ thân nhấm nháp để báo hiếu.

Mới đầu Đinh Linh Nhi nghe đến huyết trà thì nửa tin nửa ngờ, cho rằng Lý Vân Tiêu nói bậy bạ. Nhưng càng nghe, tuy ly kỳ hơn, Đinh Linh Nhi cũng tin tưởng Lý Vân Tiêu, thậm chí ngưỡng mộ. Phụ thân nàng yêu trà như mạng, nếu có thể nhấm nháp ba loại trà ngon tuyệt thế trần gian thì tốt biết mấy.

Lý Vân Tiêu nói:

– Lòng hiếu thảo của Linh Nhi tiểu thư đáng khen,tương lai chắc chắn sẽ thực hiện được nguyện vọng này.

Mắt Đinh Linh Nhi sáng long lanh liếc Lý Vân Tiêu, nàng càng cảm thấy hắn bí ẩn siêu phàm. Không nói cái khác, chỉ tính tốc độ tu luyện đã là vang dội xưa nay chưa từng thấy.

Lúc trước Đinh Linh Nhi cứ tưởng Lý Vân Tiêu dùng bí pháp, dược vật nào đó tăng cao cảnh giới, để lại tai hạo ngầm lớn. Nhưng Đinh Linh Nhi quan sát kỹ, ý cảnh tứ tượng phát ra quanh thân Lý Vân Tiêu còn thâm ảo hơn nàng lĩnh ngộ, thế là không còn nghi ngờ gì. Đinh Linh Nhi càng kiên quyết thực hành kế hoạch trong lòng.

– Nghe lời quân nói mới biết mình ếch ngồi đáy giếng. Vân thiếu gia kiến thức rộng khiến Linh Nhi khâm phục, lần này mời Vân thiếu gia đến vì có chuyện quan trọng cần bàn.

Cuối cùng bắt đầu vào vấn đề chính. Lý Vân Tiêu nhấm nháp trà, làm bộ dáng lắng nghe.

Đinh Linh Nhi cười khổ, thiếu niên chưa trưởng thành nhưng sao khôn ngoan hơn cả cáo già sống trăm tuổi, hắn thật là cao sâu khó dò.

– Nếu Vân thiếu gia biết đến Lang Hoàn tiên cảnh vậy chắc cũng biết trong Nam vực Thiên vũ đại lục có một nơi đủ sánh ngang với Lang Hoàn tiên cảnh. Vân thiếu gia có từng nghe về nơi đó không?

Lý Vân Tiêu mặt không biểu tình chậm rãi đặt tách trà xuống, gằn từng chữ:

– Linh Nhi tiểu thư đang nói đến... Tu Di sơn?

Mắt Đinh Linh Nhi lóe tia sáng nói:

– Đúng vậy. Là Tu Di sơn!

Đinh Linh Nhi bí hiểm nhìn Lý Vân Tiêu:

– Nếu Vân thiếu gia biết đến Lang Hoàn tiên cảnh thì chắc không lạ gì Tu Di sơn.

Lý Vân Tiêu hơi biến sắc mặt, hắn uống liên tục mấy hớp trà băng, tinh thần trở nên phấn khởi.

Lý Vân Tiêu chậm rãi nói:

– Một trong năm tiên cảnh Thiên vũ giới, truyền rằng ngưng tụ tinh hoa một giới, tụ tập tất cả linh khí sinh ra Tu Di sơn. Đó là mảnh đất tiên cảnh mà tất cả người võ đạo khao khát.

Đinh Linh Nhi kinh ngạc hỏi:

– A? Vân thiếu gia cũng cho rằng Tu Di sơn tự động hình thành?

Lý Vân Tiêu nhìn Đinh Linh Nhi, hắn đứng dậy đi tới đi lui trong đại sảnh, nói:

– Nếu bảo do người thượng cổ sáng tạo ra Tu Di sơn thì ta không tin, nhưng bên trong đúng là có nhiều dấu chân nhân loại. Ta nghi ngờ cái gọi là năm tiên cảnh chẳng qua là năm môn phái thời thượng cổ, chỉ vì thời gian trôi qua dần diệt vong. Năm không gian chuyển động trong hư không, cuối cùng dần ổn định hình thành cái gọi là năm tiên cảnh.

Vẻ mặt Đinh Linh Nhi khâm phục nhẹ nhàng nói:

– Vân thiếu gia đúng là kiến thức rộng người bình thường khó với tới, e rằng trong Nam vực hiếm ai có được suy nghĩ này. Năm trước Linh Nhi từng cùng phụ thân tham gia hội nghị cao tầng thương minh, nghe mọi người thảo luận về năm tiên cảnh, kết quả giống y như quan điểm của Vân thiếu gia.

Lý Vân Tiêu mỉm cười không nói, đây đã là nhận thức chung của các siêu thế lực Thiên vũ đại lục đối với tiên cảnh, không phải bí mật gì.

Đinh Linh Nhi chậm rãi nói:

– Vân thiếu gia có biết sắp đến lúc Tu Di sơn mở ra không?