Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 478: Thông đạo thần bí (2)



- Rốt cuộc là người nào? Lại dám có thể mang quy tắc ngưng tụ thành chữ chứ?

Toàn thân Lý Vân Tiêu mồ hôi lạnh đầm đìa, trong nội tâm rung động khó nói nên lời. Nếu như mỗi chữ trên này đều là quy tắc, như vậy thông đạo này...

Hắn không dám lại nghĩ tiếp, đột nhiên trong nội tâm khẽ động, một tay niết bí quyết, cũng có một khoa đẩu văn màu vàng hiện ra, ấn vào chữ trên thông đạo.

Hai chữ này nguyên vẹn hợp lại với nhau, chữ trên thông đạo tỏa ra kim quang lập lòe, kiểu chữ dường như sống lại, muốn thoát ra khỏi thông đạo. Kim quang chớp động không ngừng tràn ra, chữ và ký hiệu trong thông đạo như sống lại.

- Cái này...

Lý Vân Tiêu quá sợ hãi, vạn phần cảnh giác. Từ khi những văn tự và ký hiệu này kích hoạt, hắn cảm thấy một thức thật lớn không biết đã bao lâu chưa mở ra xuất hiện. Những quy tắc trong văn tự và ký hiệu không ngừng tuôn ra, cả thông đạo trở nên phong cách cổ xưa mười phần.

Lý Vân Tiêu không dám vô lễ, vội vàng bắt quyết, muốn triệu hoán Giới Thần Bi tới. Loại đồ vật mà từ thời đại thượng cổ lưu truyền tới nay, cho hắn cảm giác nguy cơ rất mạnh. Nhưng sắc mặt của hắn nhanh chóng đại biến, thông đạo này đã chặt đứt liên hệ giữa hắn và Giới Thần Bi!

Đột nhiên khoa đẩu văn màu vàng kia cũng thoát ly khỏi thông đạo, lăng không thành hình, ngưng mà không tiêu tan. Ngay sau đó những văn tự và ký hiệu khác bay ra, không ngừng lưu chuyển trên không trung thông đạo, dựa theo trình tụ nhất định xếp đặt lại.

Trong lòng Lý Vân Tiêu phát khổ, không có Giới Thần Bi, với thực lực của hắn tại nơi này chỉ có thể mặc cho kẻ khác xâm lược, những văn tự và ký hiệu này tạo thành trận pháp trên không trung, ngay cả hắn cũng không phân biệt được đây là trận pháp gì. Rất nhanh trận pháp vây quanh hắn không ngừng, cuối cùng cũng bay vào trong thân thể của hắn.

Chỉ thấy hào quang lóe lên, thân thể Lý Vân Tiêu trực tiếp biến mất trong thông đạo. Cả thông đạo lại ảm đạm xuống, nhưng mà những văn tự, ký hiệu lại khắc ào trong đá, giống như chưa có bất cứ cái gì xảy ra.

- Nơi này là...

Lý Vân Tiêu phát hiện mình bị truyền tống đến một không gian đặc biệt, tất cả đều đen kịt. Trong lúc đó có âm thanh leng keng thanh thúy dễ nghe vang vọng, khi âm thanh không ngừng vang lên, dưới chân hắn xuất hiện bậc thang hào quang đi thông không trung.

Hiện tại đã tới bước đường cùng, thần thức của hắn phóng ra xa, tất cả bên dưới đều là hư vô, chỉ có thể kiên trì bước lên bậc thang hào quang kia. Nếu đã cố ý truyền hắn tới đây, chắc chắn sẽ không hại hắn.

Hắn bước một bước lên cầu thang, lập tức một lực lượng kỳ dị từ cầu thang truyền tới, thông qua hai chân chảy vào trong người.

- Đây là lực lượng gì?

Lý Vân Tiêu khiếp sợ, thì thào lẩm bẩm:

- Loại cảm giác này có cùng khí tức như Đại Diễn Thần Quyết cùng Đại Giới Thần Quyết!

Loại lực lượng này chạy dọc theo kinh mạch toàn thân của hắn một lần, cuối cùng trầm tích trong đan điền, đối diện với khí hải xa xa.

Lý Vân Tiêu mừng rỡ trong lòng, loại lực lượng này cực kỳ cường đại bá đạo, hắn từng nghiên cứu thật lâu về Đại Diễn Thần Quyết cùng Đại Giới Thần Quyết, nhưng mà không có chút đầu mối nào. Bây giờ lại trực tiếp xuất hiện trong người của hắn, giống như đã trở thành một loại lực lượng của hắn.

Hắn thử vận chuyển lực lượng kia, nếm thử vài chục lần, lại phát hiện không thể làm nó phản ứng chút nào, chỉ lẳng lặng lơ lửng ở trong đan điền, vô cùng yên tĩnh.

- Ai, xảy ra chuyện gì?

Lý Vân Tiêu không biết nên vui hay nên buồn, lẩm bẩm:

- Bỏ đi, hơn phân nửa không phải chuyện xấu gì. Chờ ra khỏi nơi quỷ quái này mới từ từ nghiên cứu sau.

Hắn tiếp tục đi lên phía trước, mỗi khi đi một bước thì có lực lượng kỳ dị rót vào trong người, trầm tích trong đan điền, lực lượng kia càng ngày càng lớn. Không chỉ có như thế, từ khi lực lượng này chảy vào đan đinề, khí hải cùng kinh mạch trở bành trướng.

Sau khi đi hơn mười bước, một đạo hào quang xuất hiện trên người của hắn, chính là hào quang đột phá.

- Vậy mà tiến giai?

Lý Vân Tiêu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dùng tình huống thân thể của hắn, không có rất nhiều nguyên khí thì không thể trùng kích tiến giai. Nhưng bây giờ được lực lượng kỳ dị rót vào người thì tiến giai.

Hắn ngẩng đầu nhìn qua phía trước, ngạc nhiên nói:

- Mới đi vài chục bước đã đột phá một tinh, mà nơi này ít nhất có mấy trăm bậc thang, chẳng lẽ ta có thể trực tiếp tiến giai lên Vũ TôngVũ Hoàng

Hắn lập tức bị suy nghĩ này làm giật mình.

Võ giả tu luyện mỗi một cảnh một tinh đều cần rất nhiều thời gian khổ tu và tìm hiểu mới có thể đột phá, gian nan trong đó người bình thường khó mà nhận ra được. Một ít người tư chất khá thấp mặc dù cố gắng như thế nào, cũng khó có thể vượt qua cửa khẩu rất cao, cả đời chỉ có thể giẫm chân tại chỗ.

Sở dĩ Lý Vân Tiêu có thể tu luyện nhanh chóng như thế, chủ yếu còn là vì hắn từng là Vũ Đế đỉnh phong, lĩnh ngộ với thiên địa và quy tắc chính là Cửu Thiên đỉnh phong, chỉ cần tích lũy đầy đủ thì không có bình cảnh nào cả, tương đương nuốt một quả Cửu Thiên Cảnh Đạo Quả.

Nhưng dù vậy, đối với chuyện thăng cấp khó hiểu hiện tại cũng cảm thấy rất ngạc nhiên cùng khiếp sợ. Nếu như cách này lại giúp tấn cấp, hàng tỉ người cần gì ngày ngày khổ luyện võ đạo, chẳng phải sẽ có hàng tỉ người thổ huyết buồn bực mà chết sao?

Hắn thử chậm rãi tiến lên, lực lượng thần bí không ngừng rót vào trong thân thể, cuối cùng hội tụ vào đan điền. Hơn nữa thực lực đúng là có đề cao tương ứng, nhưng không có nhanh chóng như lúc trước. Lần nữa đi hơn tám mươi bước mới có hào quang đột phá.

- Đây là bát tinh Vũ Quân?

Đầu óc Lý Vân Tiêu choáng váng, cảm giác khó có thể tin. Nhưng nó thật sự phát sinh trên người của mình,

Hắn không quản được rất nhiều như thế, tiếp tục đi lên trên, mấy trăm bậc thang rốt cuộc cũng đi xong, lực lượng trong đan điền đã nhỏ như nắm tay, hoàn toàn không thua gì khí hải.

Mà tu vị của hắn cũng trực tiếp đột phá tứ tượng cảnh, bước vào ngũ hành cảnh Vũ Vương.

- Vũ Vương ah!

Lý Vân Tiêu khó có thể tin vung vẩy tay làm chưởng, từng vòng ngũ hành chi lực vờn quanh người của hắn, chính là tiêu chí của cường giả ngũ hành cảnh Vũ Vương.

- Loại lực lượng này rốt cuộc là cái gì? Vì sao ở trong đan điền của ta lại không thể vận chuyển nó.

Hắn trầm tư một lát, cũng không suy nghĩ thêm nữa, tạm gác chuyện này lại, về sau từ từ nghiên cứu. Giờ phút này ánh mắt của hắn nhìn thấy ngọc đài.

Ngọc đài sáng bóng như những bậc thang mà hắn đi qua, ôn nhuận như ngọc, phía trên không có cái gì, nó chỉ giống thông đạo lúc trước, trên đó khắc ký hiệu và khoa đẩu văn màu vàng, dường như đang truyền tin tức nào đó.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, dùng tay sờ qua những chữ kia, đều có cảm giác bị điện giật. Tay của hắn sờ lên những ký hiệu mà hắn nhận ra, do dự một hồi. Nếu như cũng giống lối đi kia, ấn một ký hiệu, không biết có chuyện gì sẽ xảy ra, dù sao nơi này quá mức cổ quái.