Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 502: Ma ảnh (2)



Biển máu của Tào Á Tinh chính là tử địch của khí tức này, lập tức bị hào quang tinh lọc, cả huyết thần kỳ tổn hao nhiều, thậm chí có dấu hiệu tiêu tán. Hắn sợ hãi gọi trở về, vừa cầm vào trong tay thì cảm thấy huyết khí giảm dọa người, đau lòng dậm chân.

Ở phương xa, biển áo bị Tào Á Tinh chấn bay tới chỗ Lưu Vĩnh Hằng, trên người nhiễm huyết khí dơ bẩn, đang đau khổ vận chuyển chân khí ngăn cản, bị hào quang chiếu vào tinh lọc huyết khí, chỉ cảm thấy thương thế lập tức chuyển biến tốt đẹp hơn phân nửa.

- Đây là hào quang gi?

Tất cả mọi người tâm thần chấn động, ngay cả Tiền Vô Địch cùng Từ Thanh cũng dần dần ngừng tay, hai người cách xa nhau khá xa, cảnh giác nhìn nhau, nhưng sắc mặt đầy khiếp sợ nhìn qua tử đỉnh.

Rốt cục hào quang càng ngày càng yếu, giống như mất đi khối tức nhưỡng, chậm rãi ảm đạm xuống, cuối cùng tiêu tán.

Ngay vào lúc hào quang thánh khiết tiêu tán, một đám khí đen dần dần hiện ra, tụ tập trên không tử đỉnh không có tiêu tán.

Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào đám khí đen kia, sắc mặt tái nhợt, gian nan nuốt nước miếng, thất thần nói:

- Xong đời, chúng ta xông đại họa!

Mọi người nhướng mày, khó hiểu nhìn qua hắn.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng vỗ thân đỉnh, cả đại đỉnh bị hắn giơ lên, chớp động vài cái trong tay của hắn, liền trực tiếp thu nhập vào trong mi tâm.

Tào Á Tinh tức giận nói:

- Ngươi một người thu ba kiện chí bảo, còn có đại địa tức nhưỡng, thật sự là xông đại họa! Hôm nay không nhổ ra hai kiện thì đừng mong rời khỏi nơi đây.

Mấy người khác nhanh chóng vây quanh, vây khốn hắn vào giữa. Đặc biệt là Tiền Vô Địch và ba tên kia không thu được món nào, vẻ mặ tái nhợt, vô cùng âm lãnh.

Lý Vân Tiêu thì ngửa đầu nhìn qua đám khí đen, nhìn nó quay cuồng trên không trung, lộ ra thần sắc đắng chát, nói:

- Chư vị cũng biết đây là cái gì?

La Thanh Vân nhướng mày, nói:

- Không phải chỉ là một đám hắc khí sao? Nhưng cảm giác rất yêu tà, dường như không đơn giản.

Mấy người khác cảm thấy hắc khí quái dị, nhao nhao nhíu mày, cẩn thận quan sát.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Vừa rồi trong đỉnh có chữ khắc không ngừng hiện ra, ta cũng chỉ đọc hiểu một phần nội dung. Ý là lúc kiến tạo Tu Di Thần Cung là vì trấn áp hắc khí này. Mà chúng ta lấy năm kiện cửu giai huyền khí cùng đại địa tức nhưỡng chính là mắt trận trấn áp hắc khí. Đám hắc khí này được chữ trên đại đỉnh gọi là ‘ ma ’!

Lần này mọi người biến sắc.

Vận dụng cả cung điện, còn có năm kiện cửu giai huyền khí và trân bao khoáng thế đại địa tức nhưỡng trấn áp, vừa nghĩ tới đã cảm thấy gợn cả người.

Từ Thanh cả kinh nói:

- Loại trận thế này, chẳng lẽ là trấn áp cường giả Thập Phương Thần Cảnh?

Sắc mặt Tào Á Tinh cũng khó nhìn, nhìn chằm chằm vào hắc khí nói:

- Tu Di Thần Cung tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, cho dù trấn áp là cường giả Thần Cảnh, đoán chừng từ lâu đã hóa thành tro bụi. Hiện tại chỉ còn lại một đám hắc khí mà thôi, sợ là đã chết, chỉ còn lại một đám năng lượng.

Cách nói này được mọi người tán thành, tuy Thập Phương Thần Cảnh sớm đã tuyệt tích tại Thiên Vũ Đại Lục, nhưng mà trong sư sách ghi lại cường giả Thần Cảnh của đại lục không ít, còn có ai có thể ngăn cản thời gian ăn mòn, tuyên cổ bất diệt?

Sắc mặt Lý Vân Tiêu vẫn vô cùng khó coi, lắc đầu nói:

- Các ngươi thậm chí nghĩ quá đơn giản, loại hắc khí này ta đã gặp qua mấy lần, cực kỳ nguy hiểm, nó không giống năng lượng của võ giả, mà là năng lượng tinh khiết, dường như có chút linh tính.

Lý Vân Tiêu không dám nói quá nhiều, giờ phút này trên người hắn có hộp ngọc cũng phong ấn một đạo hắc khí như ậy, nhưng mà thập phần nhỏ, chính là luyện ra từ tinh thạch danh ngạch.

Hơn nữa ban đầu vẫn lạc ở Thiên Đãng sơn mạch, hoàn toàn có quan hệ tới hắc khí này.

Hắn trong mơ hồ dường như cảm giác mình đang từ từ vạch trần một bí mật vô cùng nguy hiểm, ngày hôm nay phá vỡ đại trận trấn áp của Tu Di Thần Cung có lẽ đã xông đại họa ngập trời.

- Linh tính? Hừ!

Lưu Vĩnh Hằng sắc mặt trào phúng, băng hàn nói:

- Đây chỉ là năng lượng thể thuần túy, làm sao có thể có linh tính. Ngươi một người thu bốn kiện bảo vật, mơ tưởng đổi chủ đề.

Lâm Mộc cùng Cảnh Thu cũng kiên định đứng sau lưng Lưu Vĩnh Hằng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.

Đúng lúc này, đám hắc khí trên không trung hóa thành bộ dáng cánh tay, càng ngày càng rõ ràng.

- Cái này..., xảy ra chuyện gì?

Mọi người cả kinh, hắc khí ngưng tụ thành cánh tay phóng thẳng về phía Lý Vân Tiêu, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới.

Lý Vân Tiêu hết sức kiêng kỵ hắc khí này, cho nên vẫn nâng cao tinh thần cảnh giác, chân khí bao phủ, đánh ra một chiêu đại phong vân chưởng.

Bàn tay phong vân bao phủ, hào quang vạn trượng!. Ngôn Tình Tổng Tài

Trong tám hướng, phong vân do ta!

Cánh tay hắc khí bị ngăn cản, lập tức "Vèo" cải biến phương hướng, bắn thẳng vào Lưu Vĩnh Hằng gần nó nhất.

- Ah!

Lưu Vĩnh Hằng kêu thảm thiết, chỉ thấy khí thể hóa thành cánh tay chui vào lồng ngực của hắn, biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng thân thể của hắn không có chút vết thương nào, nhưng mà sắc mặt trở nên thống khổ cực đoan, nhưng mà rất nhanh đã trở thành bình tĩnh, khí tức Vũ Tông từ từ tắt đi, trở lại thành người bình thường.

Ti!

Lần này tất cả mọi người hoảng sợ thất sắc, nhao nhao thối lui.

Đặc biệt là Lâm Mộc và Cảnh Thu sau lưng Lưu Vĩnh Hằng càng "Vèo" nhảy ra xa mười mét, nhìn xa xa, trên mặt đầy khiếp sợ và sợ hãi.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng chưa từng có, đột nhiên quát:

- Quả nhiên vẫn còn sống! Chư vị đồng loạt ra tay, trấn áp thứ này! Nếu không tất cả mọi người xong đời!

Hắn biết rõ loại vật này đáng sợ, vội vàng bắn ra một đạo kim quang, nó xoay tròn trên không trung, ngưng tụ thành một trận pháp đơn giản bay qua, vây khốn Lưu Vĩnh Hằng vào trong đó.

Nhưng kim quang kia tiếp xúc thân thể Lưu Vĩnh Hằng thì tán loạn, hóa thành ánh huỳnh quang tiêu tán trên không trung..

Đột nhiên tay phải Lưu Vĩnh Hằng biến thành đen kịt, giống như bị hắc khí bao phủ. Khí thế trên người hắn sinh ra biến hóa, khí tức tỏa ra làm người ta bị áp bách.

La Thanh Vân sợ hãi nói:

- Chẳng lẽ là đoạt xá?

Lâm Mộc cùng Cảnh Thu giật mình, hai người nhìn nhau, nhao nhao nói:

- Bảo vật tất cả đều là các ngươi cầm, lần này gặp chuyện không may liên quan gì tới chúng ta! Gia không phụng bồi!

Hai người lập tức hóa thành một đạo quang mang bay ra ngoài điện.

Giờ phút này còn muốn tưởng đạt được chỗ tốt hiển nhiên là không thể nào, không cần phải ở lại nơi nguy hiểm quỷ dị này.

Phanh!

Đột nhiên cả đại điện rung chuyển mạnh, có cảm giác như núi rung đất chuyển, cánh cửa nội điện đóng lại, Lâm Mộc cùng Cảnh Thu trực tiếp bị giam ở bên trong, không cách nào ra ngoài.

Mọi người đều hoảng sợ không thôi, thì ra tay phải Lưu Vĩnh Hằng nắm chặt, dĩ nhiên sinh ra chấn động lớn như thế, hơn nữa thần sắc và ánh mắt của hắn dần dần trở nên quỷ di. Đặc biệt là đôi tròng mắt kia, hoàn toàn biến thành màu lam nhạt.