Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 149: Khát Vọng Của Thánh Nhân



Trong mắt bốn vị thánh nhân đều có vẻ nghỉ hoặc, đạo thanh liên kia tuyệt đối không phải lực lượng bình thường, nếu không căn bản không có khả năng trong chớp mắt giết bốn vị Đại Tôn, mà trong đó có cả Chu Tinh Đại Tôn bài danh thứ hai trăm chín mươi sáu trên Đại Lục Tôn Bảng

Bốn vị Thánh Nhân đều có thể cảm thụ được, bên trong cái gốc Thanh Liên kia có ẩn chứa lực lượng pháp tắc, mà pháp tắc chính là lực lượng lớn nhất giữa thiên địa, không có thứ nào sánh bằng.

Nhưng loại pháp tắc này không phải là pháp tắc cấp độ Thánh Đạo, bằng không thì bọn hắn không có khả năng xem không hiểu một chút nào.

Chẳng lẽ là pháp tắc tầng cao hơn, mạnh hơn cả Thánh đạo sao? Tỷ như Đế Đạo pháp tắc vậy!

Vậy thì càng không có khả năng! Một tên Đại tôn, đến Thánh giai còn không đạt được sao có thể chạm đến được quy tắc cấp bậc kia, đế đạo pháp tắc chí cao vô thượng, cho dù là bọn họ cũng không thể chạm đến.

"Đấy là kiếm đạo, bên trong đó ẩn chứa kiếm ý rất mãnh liệt, một kiếm kia ẩn chứa ý cảnh cao thâm, cuộc đời ta cũng ít thấy."

Một vị Thánh Quân từ đầu đến cuối không nói gì đột nhiên mở miệng.

"Kiếm Đạo!"

Tròng mắt ba tên Thánh Quân còn lại đều ánh lên vẻ kinh ngạc, bọn hắn tự nhiên biết vị Thánh Quân vừa mở miệng kia là một cao thủ kiếm đạo, mặc dù không được xưng là Kiếm Thánh nhưng thành tựu trong kiếm đạo cũng xuất thần nhập hóa.

Hàn Lâm Thánh Quân cả đời ngộ kiếm, từ người bình thường đến khi thành thánh, hắn tiếp xúc qua vô số kiếm đạo, thậm chí Kiếm Thánh trong truyền thuyết hắn đều đã lĩnh giáo một hai.

Cuộc đời ít thấy!

Đối với Hàn Lâm Thánh Quân thì đây là đánh giá cao thế nào thì cả ba Thánh Quân đều vô cùng rõ ràng.

"Kiếm đạo của mấy vị Kiếm Thánh trên đại lục ta đều được chứng kiến, mặc dù có cảm giác mênh mông bao la, núi cao khó thể với tới, sức mạnh đó cả đời ta cũng không thể siêu việt nhưng so sánh với đạo kiếm ý như phù dung sớm nở tối tàn trong Thiên Bảo Cung kia thì dường như thiếu đi mấy phần vận ý kiếm đạo..."

Hàn Lâm Thánh Quân có chút trầm tư, cái loại cảm giác này hắn cũng không nói lên được, nhưng cái cảm giác kinh diễm này hoàn toàn chưa bao giờ xuất hiện qua.

Đến cùng là kiếm đạo gì trên thế gian có thể cho hắn sinh ra cảm giác siêu việt cả kiếm đạo của Kiếm Thánh cơ chứ?

"Người kia của Thiên Bảo Cung thi triển kiếm đạo kia tựa hồ không lưu loát lắm, hẳn là vừa tu luyện xong không lâu, có rất nhiều điểm thi triển không đúng, cho. nên không phải hắn không tầm thường mà kiếm đạo hắn †u luyệt bất bình thường."

Hàn Lâm Thánh Quân thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Thiên Bảo Cung dần có chút ý vị sâu xa.

Ba tên Thánh Quân còn lại đều chấn động, từng người nhìn về phía Thiên Bảo Cung thần sắc vô cùng huyền diệu.

Bên trong đại điện cổ xưa, rất nhiều Chuẩn Thánh cùng Đại Tôn đều cảm nhận ánh mắt của bốn vị Thánh Quân có chút không đúng, cái ánh mắt này từ trước đến giờ chưa từng thấy qua trên người vị Thánh Quân nào. Tuyệt đại thánh nhân chính là thiên địa quân vương, bọn hắn cao trên tận cửu thiên để quan sát thương sinh, cơ hồ không có chuyện gì có thể để cho bọn hắn sinh ra hứng thú.

Ánh mắt của bọn hắn trước nay đều đạm mạc, chí cao vô thượng, nếu không thành thánh thì bất kỳ nào trong mắt bọn hắn đều là sâu kiến.

Đó là một ánh mắt có vẻ như chúng sinh bình đẳng nhưng thực chất đều là coi người như cỏ rác.

Nhưng giờ khắc này, chư vị Chuẩn Thánh cùng Đại Tôn đều thấy trong mắt Thánh Quân hiện lên vẻ nóng bỏng.

Giống như một người đói khát đột nhiên trông thấy một đống mỹ thực mà thèm nhỏ dãi vậy.

"An tâm chớ vội, trước tiên cứ san bằng Trường

Thương học viện đi đã cơ duyên."

ồi lại đi Thiên Bảo Cung tìm kiếm

Đế Sơn Thánh Quân lên tiếng nói.

Ba vị Thánh Quân còn lại liếc nhìn nhau, không có dị nghị gì, nhao nhao gật đầu.

Trong Thiên Bảo Cung kia hiển nhiên có đồ vật không bình thường, dù là trận pháp hộ sơn hay là chiêu kiếm đạo kia đều là lực lượng thần kỳ mà Thánh Quân cũng không thể nắm lấy được.

Lúc này bốn vị Thánh Quân dù là ai cũng không đồng ý cho ba người khác đến Thiên Bảo Cung tìm cơ duyên khác nhưng lúc này cả bốn vị Thánh Quân đều đi thì cũng không ổn.

Dù sao Hắc Ám Náo Loạn còn cần bọn hắn chủ trì, mà Trường Thương Học Viện bên kia còn chưa xuất ra lực lượng mạnh nhất, bọn hắn cần phải lưu lại ít nhất một vị Thánh Quân ở lại để áp trận, nếu không cường giả tuyệt thế của Trường Thương Học Viện có thể đột nhiên giết vào Ma Hải Thiên Cung thì tu sĩ hắc ám sợ là không ai cản nổi.

Nhưng mà rõ ràng là ai cũng không nguyện ý lưu lại để áp trận. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là diệt Trường Thương Học Viện trước sau đó tiến về Thiên Bảo Cung sau.

Dù sao bây giờ Thiên Bảo Cung đã là cá trong chậu, ngay dưới mắt bốn vị Thánh Quân căn bản không có cơ hội đào tẩu.

Một đạo độn quang màu xanh từ bên ngoài đại điện bay tới rơi xuống bên trong đại điện, chính là Trần Nguyên Thủy mới từ trốn từ Thiên Bảo Cung.

"Thánh Quân lão tổ, hậu bối bất hiếu vô năng đã bại trận ở Thiên Bảo Cung."

Trần Nguyên Thủy quỳ bịch một tiếng, nằm rạp xuống đất, mặt cơ hồ dán sát xuống đất, trong mắt tràn đầy khủng hoảng.

Lần này hắn phụng mệnh tiến về Thiên Bảo Cung để thăm dò hư thực, kết quả chẳng những suýt chết tại Thiên Bảo Sơn mà bốn vị tuyệt thế Đại Tôn đều đã vẫn lạc ở đó.

Nếu như hắn phải gánh trách nghiệm này thì hắn chết trăm lần cũng không đủ.

"Đứng lên trước đi Nguyên Thủy, sự tình ở Thiên Bảo Cung không thể trách ngươi, ngược lại là chúng ta đã có chút coi thường cái tông môn kia."

Ma Tâm Thánh Quân thản nhiên nói, đối với cái tên hậu duệ Trần Nguyên Thủy này trong lòng hắn cũng có chút hài lòng. Thiên phú không tệ, tâm tình cũng không kém, nếu được vun trồng tốt thì tương lai cũng là một nhân vật cấp Đại Tôn.

"Thánh Quân đại nhân, Thiên Bảo Cung dám giết Tôn giả của Hắc Ám Thế Giới chúng ta, đơn giản là không biết sống chết, thuộc hạ chờ lệnh để đến tiêu diệt Thiên Bảo Cung kia."

Một ông lão mặc áo trắng chủ động đứng ra, quỳ xuống hành lễ nói.

Người này là một Chuẩn Thánh, tu vi cao thâm mạt trắc nhưng đối với Thánh Quân cũng vẫn phải quỳ xuống có thể thấy được uy phong của thánh nhân lớn cỡ nào.

"Từ giờ trở đi, bất kỳ ai cũng không được phép tiến đến Thiên Bảo Cung." Ma Tâm Thánh Quân thản nhiên nói.

Lời vừa nói ra mọi người trong đại điện đều giật mình, Thánh Quân nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bốn vị Đại Tôn vừa bị giết cũng để vậy thôi sao?

Chỉ có một số ít người tâm tư nhạy cảm, ánh mắt như có điều suy nghĩ, vô thức nhìn về phía Thiên Bảo Cung.

"Toàn quân xuất kích, không được chậm trễ thời gian nữa, tru sát Trường Thương học viện là mục tiêu hàng đầu, tất cả mọi ngươi chuẩn bị chiến đấu đi."

Ma Tâm Thánh Quân chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía Trường Thương Học Viện.

Trường Thường Thánh Sơn, Cổ Khinh Yên cung kính đứng ở trước Nguyệt Quang Các, nàng đã chờ ở đây một canh giờ, thân thể cũng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

Đột nhiên, một thanh âm nhẹ nhàng từ trong Nguyệt Quang Các truyền ra.

"Ngươi đi đi, bằng vào năng lực của mình mà tìm đường sống, sống hay chết là do ngươi, tương lai cũng trong tay ngươi, chiến tranh lần này ta sẽ không nhúng tay vào."

Thân thể mềm mại của Cổ Khinh Yên chấn động, nghiêm nghị nói: "Khinh Yên minh bạch, cẩn tuân sư mệnh."

"Thế nhưng mà... Khinh Yên không sợ chết, có thể huyết chiến đến cùng nhưng mà còn Trường Thương Học Viện..."

Cổ Khinh Yên muốn nói lại thôi, nàng đã biết được từ sư tôn là lần này Thế Giới Hắc Ám điều động bốn vị Thánh giả, đối với Trường Thương Học Viện thì đây là điều vô cùng đáng sợ thậm chí có thể nói là hủy diệt.

Dù sao thì lực lượng của Thánh giả quá mức đáng sợ, căn bản không có cách nào ngăn cản cả, trừ phi Trường Thương Học Viện cũng có Thánh giả hiện thế.