Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 179: Ta Chính Là Thiên Bảo Cung Chi Chủ



Tạng Thiên pháp tướng chính là một môn pháp tướng thần công đặc thù, có thể thông qua trận pháp để ngưng tụ ra pháp tướng chiến thể, không cần lấy lực lượng của riêng mình.

Người tu luyện Tạng Thiên pháp tướng, bình thường cũng sẽ ở trong tông môn ngưng tụ ra mấy phong pháp tướng chiến thể, thời điểm chiến đấu sẽ triệu hồi ra, mảy may không hao phí lực lượng của mình, có thể nói là rất lợi hại.

Sớm hơn một tháng trước Tịch Thiên Dạ ở bên trong Thiên Bảo sơn bố trí ra Tạng Thiên Uẩn Linh Pháp Trận, liên tục không ngừng thu thập thiên địa lực lượng, ngưng tụ Tạng Thiên pháp tướng chiến thể.

Ngay lúc vừa rồi, pháp tướng cấp độ Nguyên Anh chiến thể đã ngưng tụ ra thành công.

Nếu như là tu sĩ phổ thông, dù cho biết phương pháp tu luyện Tàng Thiên pháp tướng, bày Tạng Thiên Uẩn Linh Pháp Trận sớm hơn, thế nhưng nếu tu vi không đủ cũng không khống chế được pháp tướng cấp độ Nguyên Anh chiến thể.

Tu vi của Tịch Thiên Dạ chỉ là Tông cảnh tầng chín, trên lý thuyết thì không thể khống chế pháp tướng cấp độ Nguyên Anh mạnh mẽ như vậy được, dù cho Tiên Đế cũng không cách nào vượt qua quy tắc cơ bản nhất của Thiên Địa, không có khả năng mới có Thông Huyền kỳ đã có thể lấy một bàn tay chụp chết tiên nhân.

Nhưng Tịch Thiên Dạ khác biệt hơn, hắn chính là tiên đế đã nắm giữ trình độ vận chuyển lực lượng của thiên địa đã đạt tới đăng phong tạo cực.

Hắn không cần dùng lực lượng của mình để khống chế pháp tướng chiến thể, hoàn toàn có khả năng lấy Cửu Long Ngự Thiên Trận lực để khống chế, cái trận pháp tinh diệu và hoàn mỹ kia đã khống chế pháp tướng cấp độ Nguyên Anh chiến thể.

Cũng giống như nhân loại điều khiển các loại máy móc khổng lồ, nếu như đủ thuần thục thì có thể sai khiến như cánh tay của mình

"“Tàng Thiên pháp tướng, đi ra cho ta."

Tịch Thiên Dạ giậm chân một cái, trong chốc lát có một luồng ánh sáng chui ra từ sâu trong lòng đáng của Thiên Bảo sơn ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ thiên địa.

Trường Thương thành!

Tất cả mọi người nhìn về phía Thiên Bảo sơn, nhìn thân ảnh bước ra trong luồng ánh sáng lập lòa ấy.

Thân ảnh kia được bao phủ trong luồng ánh sáng đó, như có như không rất bất phàm, giống như tiên nhân ở trên chín tần trời đến phàm trần.

Hắn vừa xuất hiện, trong nháy mắt toàn bộ mảnh thiên địa này trở nên yên tĩnh đến lạ thường, thánh đạo pháp tắc đang nổ vang trong nháy mắt yên tĩnh lại, giống như đang nhìn thấy chủ nhân, vô cùng dịu dàng và ngoan ngoãn.

"Là hắn!"

Bên trên Nguyệt Quang các, thân hình tuyệt thế kia hơi ngưng mắt lại, nhìn thân ảnh đang bao phủ trong luồng ánh sáng kia, nửa ngày sau mới khế mỉm cười nói: "Từ lúc nào msf hắn lại tu luyện qua bí pháp quỷ dị và huyền diệu như thế, từ trước tới nay ta cũng chưa từng gặp qua."

Sau khi nhìn thấy người kia xuất hiện, khí tức Ma Thần trong cơ thể nàng trở nên an tĩnh lại, tiêu tán trong lặng yên.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Sắc mặt của chư vị Thánh giả Hắc Ám thế giới trở nên nghiêm trọng, ở trên người đó, bọn hắn cảm nhận được một sự uy hiếp không hề nhẹ và tim đập loạn lên.

"Ngươi là người phương nào?" Hoành Âm thánh sư cau mày, lạnh giọng hỏi.

"Thiên Bảo cung chỉ chủ." Người kia thản nhiên nói, thanh âm phiêu phiêu miểu miểu, như là cửu thiên chỉ thượng rủ xuống tiên âm, tản ra vô tận uy nghiêm cùng tôn quý.

"Thiên Bảo cung lại có Thánh Nhân trấn giữ, thật là đã làm cho ta vô cùng ngạc nhiên."

Đôi mắt của Hoàng Âm thánh sư híp lại, ánh mắt chớp chớp lấy vài cái, giống như đang suy tính điều gì đó.

Lời hắn vừa nói ra khiến cho toàn bộ Trường Thương thành lâm vào trong nỗi khiếp sợ, nhất là những dân cư của Trường Thương thành, từng người không thể tưởng tượng nổi và đang rất rung động.

Không phải nói rằng toàn bộ Lan Lăng quốc cũng không có một Thánh Nhân trấn giữ hay sao?

Vì sao mà Trường Thương thành, đột nhiên nhiều ra một vị Thánh Nhân!

Mà vị thánh nhân kia lại còn tới từ thế lực bất nhập bất lưu như Thiên Bảo cung.

“Thánh Nhân?"

Cố Khinh Yên kinh ngạc nhìn thân ảnh được bao phủ trong ánh sáng kia, thấy không rõ dáng dấp cụ thể, mông lung, giống như không ở trong thế giới này vậy, mà là đang ở bên trong một cái vị diện khác.

Đừng nói nàng, toàn bộ những người đang ở Trường Thương thành cũng không nhìn thấy rõ thân ảnh đó, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mông lung được che phủ bởi ánh sáng, dù cho vài vị Thánh giả của Hắc Ám thế giới thôi động thánh niệm đến cực hạn cũng không rõ tướng mạo của người đó.

Đúng là vì vạy mới để cho các Thánh giả của Hắc Ám thế giới kiêng kị, bở vì người đó quá thâm sâu, khiến cho bọn họ nhìn không thấu.

Trong nội tâm của Cố Khinh Yên dấy lên niềm hi vọng, lúc trước có Thiên Tôn bất bại, sau thì có Thánh Nhân tọa trấn, Thiên Bảo cung đã cho nàng rất nhiều khiếp sợ.

Nữ thiên tôn của Cửu Tiêu lâu nhìn người đứng trong luồng ánh sáng kia, trong mắt lộ ra sự nghỉ hoặc, bởi vì nàng lại phát hiện ra một thứ quỷ dị là người đó để cho nàng cảm giác quen thuộc, nhưng quen thuộc ở chỗ nào, nàng cũng khó biết được, đó chính là một loại cảm giác, hoặc là giác quan thứ sáu của nữ nhân.

Ngọn lửa hi vọng trong ngôi thành dấy lên một lần nữa, bởi vì Trường Thương thành bọn hắn cũng đang có Thánh Nhân tọa trấn.

Cách đây vạn dặm, Vân Sơn quận thành, tất cả thế lực cũng trợn mắt há hốc mồm, không phải toàn bộ Lan Lăng quốc cũng không có một Thánh Nhân tọa trấn à.

Vì sao lại đột nhiên nhiều thêm một tên Thánh Nhân xuất hiện.

Thật không thể tin được mà.

Quá trình trở thành Thánh rất khó khăn, toàn bộ Lan Lăng quốc mấy chục năm đến trên trăm năm cũng chưa hẳn có thể sinh ra một người.

Tự dưng lòi ra một tên Thánh giả thì đúng là khó có thể tin được. “Quá tốt rồi! Trường Thương thành đã được cứu rồi."

Lục Tâm Nhan hưng phấn nói, Thánh Giả xuất thế a, đó là Thánh Giả của Lan Lăn quốc bọn hắn a.

Lan Lăng quốc bọn hắn cuối cùng cùng cũng đã có Thánh giả rồi.

"Chưa hẳn." Lục Khương Côn lắc đầu, trong mắt vẫn hiện ra vẻ sầu lo như cũ.

"Vì sao, đã có Thánh Nhân ở đây, sao lại thủ không được Trường Thương thành? Bạch Cốt giáo mạnh hơn, nhưng cũng phải đắn đo khi trêu chọc một tên Thánh Nhân, nhất định phải trả một cái giá rất đáng sợ."

Lục Tâm Nhan khó hiểu nói, ở trong mắt nàng thì Thánh Nhân chính là một danh từ vô địch, một người có thể trấn giữ cả một nước.

Vị Thánh Nhân của Thiên Bảo cung kia có thể không đấu lại những Thánh nhân của Hắc Ám thế giới kia, nhưng giữ vững Trường Thương thành cũng không khó lắm a.

Trên đại lục, những quốc gia có Thánh Nhân tồn tại rất khó bị diệt vong, quốc gia khác dù cho mạnh hơn cũng rất ít khi đi trêu chọc những quốc gia có Thánh nhân kia, bởi vì Thánh Nhân đại biểu cho một nước, chỉ cần không giết chết được Thánh Nhân, Thánh Nhân đó vẫn có sức uy hiếp rất mạnh mẽ.

Ngươi mạnh hơn, ngươi có thể đồ sát con dân của quốc gia đó, đạp đổ vua của bọn hắn, nhưng Thánh Nhân cũng có thể tới quốc gia của ngươi tàn sát trắng trợn, tạo thành sự uy hiếp khôn cùng.

Bởi vì trong cơ bản thì Thánh Nhân sẽ không vẫn lạc, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai sẽ nguyện ý đi trêu chọc đây.

"Đứa nhỏ ngốc!"

Lão giả áo bào trắng khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Giới hạn của tâm mắt ngươi quá thấp, sao lại biết thiên địa rộng lớn."

"Thánh Nhân vô địch, không thể trêu chọc, một thánh trấn áp một nước, cũng là không sai. Nhưng đây chẳng qua là thuyết pháp của khu vực xung quanh Lan Lăng quốc chúng ta mà thôi."

"Khu vực biên giới của đại lục, xuất hiện một tên Thánh Nhân vô cùng khó khăn, trăm năm cũng chưa hẳn có Thánh Nhân sinh ra. Mà cho dù có Thánh Nhân sinh ra, cũng chỉ là phổ thông Thánh Nhân mà thôi, về lực lượng cũng không hơn kém bao nhiêu, người này cũng không thể làm gì được người kia, tự nhiên kiêng ky lẫn nhau, không nguyện ý tuỳ tiện trêu chọc."

"Thế nhưng, ở trung tâm đại lục, những khu vực phồn hoa và thịnh vượng kia, lại có khả năng giết thánh. Dù cho Thánh Nhân cũng có thời điểm bị giết chết, mà cũng thường xuyên xảy ra trên đại lục."

"Bạch Cốt giáo, chính là một trong những thế lực có thể giết thánh. Tên Thánh giả kia của Thiên Bảo Cung kia trêu chọc phải Bạch Cốt giáo, kết cục cũng khó lành a."

Lão giả áo bào trắng cau mày, nhẹ giọng thở dài. Dựa vào nét mặt của hắn có thể nhìn ra, tình huống này có chút không ổn.

Lục Tâm Nhan nghe vậy sắc mặt trắng bệch, chẳng lẽ Thánh Nhân trong truyền thuyết cũng không thể cứu vãn ư.