Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 252: Mười Bước Một Người Chết



Đại chiến kinh người bộc phát trên không trung quận Lô Hề, suýt nữa lật tung toàn thành, ai ai cũng nhìn lên bầu trời, thất thần nhìn thân ảnh trẻ tuổi đứng ở kia, một người độc chiến mười mấy Tôn giả.

Chưa từng có thời khắc nào rung động như thế.

Vạn Lý Lôi Sí sau lưng Tịch Thiên Dạ lóe lên một cái rồi biến mất, sau một khảo liền xuất hiện trước một Tôn giả, kiếm quang trong tay đánh ra, ba kiếm chém chết tên Tôn giả kia.

Những Tôn giả được xưng là cường đại vô cùng lại không chút khả năng phản kháng trước Tịch Thiên Dạ, trong nháy mắt đã có bảy tám tên người chết dưới tay hắn.

"Đáng chết, ngắn hắn lại"

Thần sắc Thái Thượng trưởng lão của Hải Nam Tần gia kịch biến, Tịch Thiên Dạ hiển nhiên định tiêu diệt từng bộ phận, đê giai Tôn giả căn bản không cách nào chống cự, chỉ có Tôn giả thất trọng đỉnh phong mới miễn miễn cưỡng cưỡng kháng trụ được kiếm quang sắc bén kinh khủng kia.

Tất cả Tôn giả thất trọng đồng loạt xông lên trước, chủ động giao chiến cùng Tịch Thiên Dạ, muốn ngăn cản hắn.

Nhưng mà, bọn hân dù không e ngại kiếm quang của Tịch Thiên Dạ, nhưng lại không ngăn hắn được, sáu vị Tôn giả đỉnh phong thoáng va chạm củng Tịch "Thiên Dạ liền bị đánh bay, lực lượng kia căn bản là không cách nào triệt để chống cự lại.

"Sao hắn lại cường đại như thế!?”

Tôn giả đỉnh phong của Truy Phong tông tràn đây kinh hãi nói.

Ngay cả Tôn giả thất trọng cũng không đỡ nổi công kích của hắn, một người trẻ tuổi vừa mới đột phá đến Tôn giả, làm sao có thể có lực lượng kinh dị như thế.

Mấy chục người liên thủ vây công, còn không ngừng bị chém giết, đây chính là sự sỉ nhục của các. thế lực lớn

Tịch Thiên Dạ cầm Quân Vương kiếm, chiến giáp nhuốm máu, chém giết cùng mấy chục Tôn giả đến thôn thiên hám địa, giết tới chín tầng trời, lượng lớn huyết dịch Tôn giả từ trên không rơi xuống, như là một cơn mưa máu, nhỏ xuống mái hiên, ngập tràn trên mặt đất, nhuộm màu chúng sinh...

Mùi máu tươi nồng nặc bao phú bầu trời thành phố, ngoại trừ sáu vị Tôn giả thất trọng đỉnh phong ra, Tôn giả khác bị Tịch Thiên Dạ nhắm vào không chết cũng tàn, thảm liệt vô cùng.

“Rút lui, lập tức rút lui”

'Đám người tràn đầy sợ hãi, không dám đối kháng cùng Tịch Thiên Dạ nữa.

Nếu không, rất có thể ngoại trừ mấy vị Tôn giả đỉnh phong ra, còn lại đều sẽ bị hắn giết chết.

Ai sẽ dám giao phong cùng Tịch Thiên Dạ?

Những Tôn giả nguyên bản khí thế kinh người, ỷ vào đông người thế mạnh liền có thể giết chết Tịch Thiên Dạ, bây giờ toàn bộ thất kinh, chạy tán loạn bốn phía.

Ánh mắt Tịch Thiên Dạ băng lãnh, bây giờ muốn đào tẩu, đã chậm.

Tốc độ của Vạn Lý Lôi Sĩ kinh khủng đến cực hạn, há có thể để bọn hắn chạy trốn thành công? Chớp mắt liền đuổi kịp một người, căn bản không ai có thể trốn được.

Người trốn càng nhanh, chết càng nhanh.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi là muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

Một Tôn giả tứ trọng bị Tịch Thiên Dạ đuổi kịp tràn đầy sợ hãi hét lên, bất luận hẳn liều mạng trốn như thế nào, đều không thoát khỏi Tịch Thiên Dạ truy sát.

"Chỉ cho phép các ngươi đuổi tận giết tuyệt, còn ta thì không được sao."

Tịch Thiên Dạ cười lạnh, trực tiếp một kiếm giết chết Tôn giả tứ trọng kia.

Tôn giả rất mạnh, bình thường khó mà giết chết, nhưng dưới Quân Vương kiếm lại yếu ớt như con cừu nhỏ.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi hung ác điên cưng, giết người thành tính, sớm muộn sẽ có một ngày chết không chỗ chôn.”

"Đừng giết ta, sau lưng ta chính là Đại Tôn thế gia, ngươi nếu giết ta, lão tổ nhà ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi...A.."

"A...Tịch Thiên Dạ, ngươi dám... Chuẩn Thánh lão tổ sẽ báo thù cho ta..."

Tịch Thiên Dạ tay cầm kiếm, đạp không đi, những nơi đi qua, máu tươi tóe ra, mười bước giết một người, ngàn dặm không ai sống.

Khung cảnh thảm liệt vô cùng, xác chết khắp nơi.

Không ai có thể thoát được Tịch Thiên Dạ truy sát, dù là tu sĩ Truy Phong tông, từ trước đến nay lấy tốc độ làm kiêu ngạo, ở trước mặt Tịch Thiên Dạ lại như tiểu oa nhỉ bò trên mặt đất, đừng nói mới hai chân, thêm mấy đôi chân nữa đều không chạy thoát.

Ba bốn mươi Tôn giả vây công Tịch Thiên Dạ, cuối cùng chỉ còn tám - chín người.

Bầu không khí ngột ngạt bao phủ quận Lô Hề, phảng phất một trận đại hồng thủy từ trên trời giáng xuống, ép cho tất cả mọi người không thở nổi.

Thân ảnh ở trên không trung kia, chiến giáp đẫm máu, như Ma Thần bước ra từ chỗ sâu Cửu U.

Một luồng gió lạnh thổi qua trên mặt đất, không chỉ cơ thể băng lãnh, còn khiến linh hồn rét run.

Tịch Trạch Khôn kinh ngạc nhìn lên bầu trời, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, tay chân lạnh buốt, run run rẩy tẩy, tiểu bối Tịch gia bên người gọi hắn vài tiếng đều không nghe thấy.

"Hắn... sao...như thế.."

Tịch Thiên Hi ngơ ngác nhìn thân ảnh kia, không nói nên lời, nàng không cách nào tưởng tượng Tịch Thiên Dạ đã cường đại đến thế, đến mức nàng không thể nào hiểu được, triệt để vượt quá khả năng nhận biết.

Tràng hạt trong tay Tịch tổ bỗng nhiên đứt đoạn, viên châu rơi đầy đất, lăn lóc bốn phía, lão lại không hề hay biết, tựa như một pho tượng, không nhúc nhích, từng giọt từng gọt huyết dịch rơi xuống mặt lão, thấm đẫm quần áo quần áo,...

Toàn bộ thành triệt để yên tĩnh, hơn phân nửa thế lực đỉnh phong của Lan Lăng quốc liên thủ vây giết Tịch Thiên Dạ, lại bị Tịch Thiên Dạ một người một kiếm, giết đến kinh thiên hám địa, huyết dịch Tôn giả rơi đầy đất.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi là đồ ác ma hung ác. Tàn sát Tôn giả như thế, ắt bị trời phạt"

Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão Tần gia trắng bệch, chỉ vào Tịch Thiên Dạ, tức giận đến nói không ra lời, trận chiến này Nam Hải Tân gia bọn hẳn chết mất năm Tôn giả, dù cho Tân gia là Chuẩn Thánh gia cũng là cái giá thảm trọng vô cùng.

Sắc mặt những tông môn khác càng là đã khó coi tới cực điểm. Có chút tông môn không bằng loại quái vật khổng lồ như Nam Hải Tân gia, Đế Sư gia tộc, một Tôn giả chết đi đều là tổn thất không thể thừa nhận, như là trời sập.

Mà trận chiến này một lần chết hơn ba mươi Tôn giả, không biết có bao nhiêu tông môn cùng gia tộc bởi vậy mà phát sinh chuyển biến long trời lở đất.

Nhất là những gia tộc chỉ có một Tôn giả, cây định hải thần châm trong tộc chết đi, gia tộc tất nhiên sẽ suy sụp, chẳng mấy chốc sẽ bị đối thủ cạnh tranh chung quanh thôn phệ hết.

Giờ khắc này, rốt cục có người hối hận.

Hối hận mình vì sao chạy tới tham gia náo nhiệt, vì sao đứng ra can thiệp vào, vì sao lại ghen ghét Tiên Thiên Thánh Mầm mà sinh ra ý niệm tà ác muốn bóp chết hẳn.

Tự làm tự chịu, giờ phút này, rất nhiều tông môn cùng gia tộc đều đã cảm thụ sâu sắc được cái gì gọi là tự làm tự chịu.

"Bớt ồn ào đi, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta giết xong những đê giai Tôn giả kia thì mọi chuyện liền kết thúc rồi?"

Tịch Thiên Dạ từng bước tiến lên, trong tay nắm lấy Quân Vương kiếm, từng giọt máy đỏ tươi vẫn rơi xuống từ mũi kiếm, một thân tỏa ra mùi máu tanh, dù cách xa ngàn trượng đều có thể ngửi được.

"Ngươi còn muốn làm gì?"

Ánh mắt Thái Thượng trưởng lão của Tần gia âm trầm, lần này bọn hắn liên thủ đều không thể đối phó Tịch Thiên Dạ, kỳ thật đã có mấy phần ý tứ dừng tay trong lòng, dù sao tiếp tục đánh cũng không chắc có thể giết được.