Vạn Cổ Long Đế

Chương 27: Thằng nhãi kia lấy đi bài vị rôi?



Hay là nói đối phương có liên quan đến Lâm Thiên Mệnh?

“Tiểu thư nhà ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi điếc rồi hả?”

Vị phu nhân khí chất duyên dáng kia đi tới, trong đôi mắt phượng tràn đầy vẻ khinh thường.

Thật ra thì bà có chút ngoài ý muốn khi thấy thiếu nữ mới vừa ra tay.

Theo hiểu biết của bà về tiểu thư, hành động của nàng trông có vẻ thích thì làm, nhưng thực tế lại là đang giúp Lâm Thần thoát khỏi cảnh nguy hiểm.

Dù vậy, bà cũng không nghĩ gì nhiều.

Chắc là vì tiểu thư nhà mình cảm thấy vui nên ra tay giúp đỡ thằng nhãi kia.

Thân phận giữa hai người chênh lệch cao như đom đóm và trăng sáng, cả cuộc đời sẽ không có bất cứ giao thoa nào.

“Thưa cô nương, trước đó Lâm Thần đã xông vào từ đường lấy đi bài vị của Lâm Thiên Mệnh rồi.” Một gã đệ tử nhà họ Lâm đứng ra trả lời.

“Ồ?” Thiếu nữ nhíu mày.

Thằng nhãi kia lấy đi bài vị rôi?

Bây giờ muốn đuổi theo hắn cũng không kịp nữa.

Trong bài vị của Lâm Thiên Mệnh có giấu một bí mật.

Đây chính là mục đích tới đây lần này của nàng.

“Tiểu thư...” Dì Liên đi lên, muốn nói lại thôi.

“Thôi bỏ đi, để hắn đi đi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nhau mà.” Thiếu nữ xua xua tay, lười biếng mà quay người, đi lên xe ngựa đỗ bên đường.

Thấy xe ngựa ởi xa rồi, khá nhiều tộc trưởng đi tới, nổi giận hỏi: “Nàng... nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

Nếu không phải thiếu nữ chặn ngang thì chắc là bọn họ đã giết chết Lâm Thần lâu rồi!

Sao có thể để hắn chạy thoát chứ? Nhìn theo xe ngựa, Lâm Hồng Bân run rẩy cả người, đôi môi tái nhọt: “Trên xe ngựa có... có ký hiệu của Ly Hỏa tông!”

“Ly Hỏa tông?”

Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Ly Hỏa tông là tông môn mạnh hơn cả Phong Kiếm tông, cũng là tông môn mạnh nhất Hội Ngũ Quốc.

Hội Ngũ Quốc là một thế lực với lãnh thổ rộng lớn được tạo thành từ năm quốc gia Đại Thương, Đại Tề, Đại Hạ, Đại Thần, Đại Từ.

Nếu thiếu nữ đến từ Ly Hỏa tông thì có thể thấy rõ được thân phận của nàng.

Nghe đồn con gái Tô Vũ Vi của tông chủ Ly Hỏa tông có thiên phú nổi danh Hội Ngũ Quốc, hành vi tự mình lại cá tính, được xưng là công chúa của Hội Ngũ Quốc.

Chẳng lẽ thiếu nữ kia là Tô Vũ Vi?

“Nếu thật sự là nàng thì tại sao nàng lại đòi bài vị của Lâm Thiên Mệnh?”

Một gã đệ tử thuộc nhà họ Lâm hét lên: “Lão già Lâm Thiên Mệnh kia chết đã nhiều năm rồi, đáng lẽ phải bị người ta quên hết mới đúng chứt”

Không ai trả lời gã.

Bởi vì không ai biết.

Lâm Hồng Bân đau khổ nhắm mắt lại. Một lát sau, ông †a đột nhiên gào một tiếng vang tận trời.

Lần này không thể giết chết Lâm Thần. Vậy tương lai sẽ còn cơ hội giết chết Lâm Thần nữa sao?

Lâm Thần chạy như điên ra khỏi thành, trốn vào trong sơn động giấu sâu trong núi Tử Liên kia.

Nơi đây bị sương mù dày đặc bao trùm, dù có được huyễn thú có thể truy xét hơi thở thì cũng rất khó tìm ra được.

Sau khi đặt Lâm Ninh Nhi xuống, Lâm Thần dựa mạnh vào vách núi, mở to miệng thở hổn hển.

Một đường chạy trốn đã làm thể lực của hắn tới mức cạn kiệt.

“Tiểu Thần, đệ... đệ bị thương rất nặng.”

Lâm Ninh Nhi nhấp nháy nước mắt. Nàng nhẹ nhàng lau máu tươi trên mặt Lâm Thần.

“Tỷ, đệ không sao... Lâm Thần nhếch miệng cười.

Nhờ có Vạn Mộc Tranh Vanh Thể, không bao lâu nữa là hắn có thể khôi phục.

Lâm Ninh Nhi gật đầu, đang định mở miệng nói chuyện thì cơ thể chợt run lên, khuôn mặt trở nên tái nhợt với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, cả người tỏa ra một luồng khí lạnh, toàn thân cuộn tròn lại bên nhau.

“Tiểu Thần, tỷ... tỷ lạnh quá...” Lâm Ninh Nhi vẻ mặt đau đớn, giọng nói nghẹn ngào.

Con ngươi Lâm Thần co rụt lại.

Không xong rồi, hàn độc của tỷ tỷ lại tái phát!

Hắn vội vàng mở nhân trữ vật tìm đan dược, nhanh chóng lấy một lọ đan dược ra, mở ra thì lại thấy bên trong trống rỗng.

“Không có thuốc giải!” Lâm Thần cực kì sốt ruột.

Trước đây Lâm Ninh Nhi toàn dựa vào đan dược kia để giảm bớt đau khổ khi hàn độc phát tác.

Trong lúc nóng lòng, Lâm Thần nắm cây non: “Ngươi là cây Hồng Mông thời Thái Cổ mà, ngươi kiến thức rộng rãi mà, mau nghĩ cách cứu tỷ của ta đi!”