Vạn Cổ Long Đế

Chương 57: Là ta ra lệnh kéo năm tiếng chuông



Nếu người nói chuyện là người khác thì chäc chẳn bọn họ. sẽ mắng lại rồi.

Nhưng người nói chuyện chính là Tô Vũ ViI

Tô Vũ Vĩ từ từ đi tới.

Nàng đã thay bộ đồ đen hơi rộng, khiến nàng có vẻ nhỏ nhắn hơn, nhưng đôi mắt đẹp lạnh nhạt lại bình tĩnh kia vẫn gây chấn động lòng người như cũ.

“Tiểu thư!”

“Tiểu thư!”

Ba người đều thu lại mọi cảm xúc thể hiện ra ngoài.

Bọn họ là trưởng lão nội môn, địa vị cực kì cao.

Khó lắm mới gặp được một thiên kiêu khiến năm tiếng chuông vang lên, tất nhiên là sẽ tìm mọi cách để thu làm đồ đệ.

Mỗi một đệ tử nội môn đều có thể lựa chọn một sư phụ trong đám trưởng lão nội môn.

Ly Hỏa tông lập ra quy định như vậy là vì làm cho sự truyền thừa giữa các thế hệ trong tông môn càng thêm chặt chẽ.

Đệ tử nội môn vốn có thiên phú xuất sắc. Sau khi được trưởng lão nhận làm đệ tử, trưởng lão sẽ càng thêm dốc lòng bồi dưỡng bọn họ.

Cứ như vậy, xác suất thành tài sẽ cao hơn rất nhiều so với kiểu quản lý lỏng lẻo.

Mà vì có thể nhận được đồ đệ giỏi, các trưởng lão sẽ phải dùng hết sức mình tăng lên chiến lực và cảnh giới, để có đủ ưu thế thắng người khác trong quá trình giành đồ đệ.

Đây chính là lý do vì sao Ly Hỏa tông vẫn luôn đứng đầu trong Hội Ngũ Quốc.

“Các vị về đi, hắn sẽ không bái bất cứ người nào làm sư phụ!” Tô Vũ Vi bình tĩnh nói.

Lời nói thốt ra từ miệng nàng trong veo như dòng suối. Ba người im lặng.

Đại tiểu thư đã nói vậy rồi, bọn họ chỉ có thể từ bỏ.

Vì vậy, ba người chắp tay chào nàng xong rồi đi.

Trong sân.

Lâm Thần có chút ngạc nhiên nhìn Tô Vũ Vi: “Sao lại đánh giá ta xứng với năm tiếng chuông vậy?”

Mình chỉ là thăng lôi đài Đại Thương quốc mới có thể đi vào Ly Hỏa tông với thân phận đệ tử ngoại môn.

Nói ra thì có rất nhiều người tôn quý hơn mình. Vậy sao lại là mình có được đãi ngộ năm tiếng chuông?

Hơn nữa, tông môn còn chưa đánh giá thiên phú của mình. Là ai đã ra lệnh vậy chứ?

“Là ta ra lệnh kéo năm tiếng chuông”

Tô Vũ Vi lấy ra một bầu rượu, vẻ mặt bình tĩnh nói phần vì sao hả...”

Lâm Thần vểnh tai lên, muốn nghe rõ lý do của Tô Vũ Vi.

Ngay cả bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc mình xuất sắc ở chỗ nào.

“Bởi vì vui!" Dứt lời, Tô Vũ Vi cầm bầu rượu lên uống một ngụm.

Khuôn mặt xinh đẹp trơn bóng như ngọc nhanh chóng ửng đỏ.

Khí chất vốn lạnh nhạt trở nên có chút sinh động và bình dị gần gũi hơn.

“Phì” Nàng thở ra mùi rượu, hơi thở như lan.

Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chăm Lâm Thần với vẻ rất hứng thú, dường như muốn nhìn xem hẳn sẽ có vẻ mặt gì.

Lâm Thần ngạc nhiên, rồi có chút khó tin hỏi lại: vui?”

“Đúng vậy” Tô Vũ Vi ngồi trong đình trong sân, hơi nhăn mũi nói: “Mấy trăm năm qua, ngươi là người đầu tiên dẫn tới năm tiếng chuông, các đệ tử trong cả tông môn đều sẽ coi ngươi là mục tiêu khiêu chiến, ngươi không cảm thấy rất vui sao?”

Lâm Thần nhíu mày.

Rất vui?

Vui ở chỗ nào?

“Sau này, làm phiền cô đừng quyết định thay ta bất cứ chuyện gì nữa." Lâm Thần hít sâu một hơi, giọng điệu rất bình tĩnh.