Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 14: Ngươi nói cái gì?



Cái này làm sao mà so sánh được? Ai có thể so với huyết mạch phế phẩm được chứ?

Hai kẻ vô dụng nhập môn ở trước mặt Lục Nhân đều là cặn bã!

Tân Ngọc nhìn nụ cười đắc ý của Lục Nhân, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, mặc dù vì để rèn luyện năng lực thực chiến của mình, nàng ta mới lôi kéo ba tên phế vật này cùng vào đội.

Nhưng đối với loại võ giả không biết xấu hố, mà ngược lại còn cho rắng phế vật là vinh dự này, nàng ta lại càng khinh thường hơn.

“Vị trí cuối cùng là của ngươi!” Tân Ngọc thản nhiên nói.

“Cảm ơn Tân Ngọc sư tỷ!"

Lục Nhân chấp tay.

Hiện giờ hản hoàn toàn là người mới, không quen cuộc sống nơi đây, nếu muốn tích lũy kinh nghiệm thì gia nhập đội của Tân Ngọc là thích hợp nhất.

“Sáng sớm ngày mai tập hợp ở sơn môn!"

Tân Ngọc bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

Vương Đăng đi tới trước mặt Lục Nhân, cười lớn: "Ha ha ha, Vương Đắng ta cuối cùng cũng có thể thoát khỏi danh tiếng song phế rồi!”

Trương Thặng ở một bên lạnh lùng nói: "Vương Đẳng, ngươi muốn thoát khỏi song phế thì nhất định phải thắng ta!"

"Được, đến đây, chúng ta đánh một trận, ai thua người đó sẽ là song phế với Lục Nhân sư đệt"

'Vương Đằng xân tay áo lên, mặt đỏ tới mang tai, lập tức đánh nhau với Trương Thăng.

Chúng đệ tử thấy cảnh như vậy, đều có chút không nói nên lời.

'Vốn dĩ hai người này đã có thể chung sống hòa bình sau khi nhận danh hiệu song phế, nhưng hôm nay một kẻ vô dụng hơn nữa đã đến phá vỡ sự cân bãng, hai người lại đều muốn. thoát khỏi danh tiếng song phế.

Lục Nhân thể hiện ra mình là huyết mạch phế phẩm lấy ưu thế tuyệt đối, thành công gia nhập đội của Tân Ngọc, ngược lại khiến hàng loạt đệ tử phải ghen tị.

Nhưng phần lớn các đệ tử nhập môn cũ đều khit mũi coi thường với hành vi gia nhập đội Tân Ngọc của Lục Nhân.

Gia nhập đội của Tân Ngọc cũng không phải là chuyện vinh quang gì mà là một điều sỉ nhục.

Rèn luyện là để nâng cao năng lực thực chiến của mình

chứ không phải trà trộn ở bên cạnh cường giả lấy chiến lợi phẩm.

Trưởng Lão Các nội môn của Thanh Vân Môn.

Đại trưởng lão một mình tìm tới Vân Thanh Dao, hỏi: "Vân. trưởng lão, gần đây Lục Nhân tu luyện tiến triển thế nào rồi?”

'Vân Thanh Dao chột dạ trả lời: "Tiến triển rất tốt”

“Ta nghe trưởng lão thủ các nói, sau khi Lục Nhân khai khiếu thành công, cũng không có mượn võ kỹ nhân giao thượng phẩm đọc nữa mà là đổi ba bản võ kỹ nhân giai hạ phẩm, nhưng chỉ tu luyện một tháng đã trả lại, có việc này không?"

Đại trưởng lão hỏi tiếp,

'Vân Thanh Dao nghe Đại trưởng lão nói, trong lòng nàng: có hơi phiền muộn, nhưng vẫn kiên trì biện giải nói: "Đồ nhi của ta tu luyện rất chăm chỉ, nhưng tài năng quá yếu, không thể nhập môn ba môn võ kỹ nên mới từ bỏ tu luyện!"

“Thi ra là thế!”"

Đại trưởng lão gật đầu, cảm khái nói: "Không thể tưởng tượng được huyết mạch phế phẩm lại đáng sợ như vậy, còn chưa đến nửa tháng nữa, ngươi thật sự chắc chẳn giúp cho hẳn mở được bảy linh khiếu sao?"

Ông ta tin tưởng tài năng của Vân Thanh Dao, nhưng. không tin tài năng của Lục Nhân, dù sao trước đây ông ta cũng chưa từng thấy huyết mạch phế phẩm.

"Đại trưởng lão, kiếm pháp ta tự nghĩ ra đã đạt tới uy lực nhân giai thượng phẩm, do ta tự mình truyền thụ, dù đồ nhỉ của. ta có thiên phú yếu thì ta cũng có thể dạy cho hẳn!"

'Vân Thanh Dao thề son sắt nói.

"Ý của tông chủ cũng không phải là hi vọng Lục Nhân có thể thẳng đệ tử Hoàng Đạo Môn, mà là để cho bọn họ biết, Thanh Vân Môn chúng ta có thể bồi dưỡng huyết mạch phế. phẩm, cho nên chúng ta cũng đừng phụ kỳ vọng của tông chủ!"

Đại trưởng lão nói câu thấm thía, rồi rời đi. ngôn tình hay

Một mình Vân Thanh Dao chờ ở trong Trưởng Lão Các, lẩm bẩm: "Có lẽ thiên phú của Lục Nhân thật sự quá yếu nên mới từ bỏ tu luyện, chắc chân hiện giờ hãn đang cam chịu, cần phải có người giúp đỡ hẳn, ta làm sư phụ nên giúp hẳn vào lúc này, trở thành tia sáng trong bóng tối của hẳn!"

Vân Thanh Dao càng nghĩ càng tự trách, mình thân là sư phụ của Lục Nhân thì nên giúp đỡ Lục Nhân vào lúc này.

Huyết mạch phế phẩm, có thế khai khiếu đã không dễ dàng gì, muốn tiến thêm một bước nào có dễ dàng như vậy?

Nghĩ tới đây, Vân Thanh Dao lấy lại tâm trạng, tung người bay về phía biệt viện của Lục Nhân.

Khi nàng đi tới biệt viện lại phát hiện trong biệt viện không có một bóng người, lúc đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Tiêu Hỏa Hỏa trở về,

Tiêu Hỏa Hỏa nhìn thấy Vân Thanh Dao, lập tức tiến lên cung kính nói: "Đệ tử Tiêu Hỏa Hỏa bái kiến Thánh nữ điện hạt"

“Ở tông môn chỉ cần gọi ta là Vân trưởng lão là được, Lục Nhân đâu?” Vân Thanh Dao hỏi.

Tiêu Hỏa Hỏa trả lời: "Lục Nhân sư đệ với song phế nhập môn, cùng nhau gia nhập đội của Tân Ngọc sư tỷ đi làm nhiệm vụrồit"

“Ngươi nói cái gì?”

'Vân Thanh Dao nghe vậy, nhất thời nổi giận.

Nàng đương nhiên biết Tân Ngọc này chính là đệ tử mới nhập môn đứng đầu lần trước có huyết mạch lục phẩm.

Tân Ngọc ỷ vào tài năng hơn người, cho nên khi làm nhiệm vụ chỉ lôi kéo đệ tử có thực lực thấp kém đến để rèn luyện năng lực thực chiến của minh.

Mặc dù Lục Nhân là huyết mạch phế phẩm, nhưng tốt xấu gì cũng là đồ đệ của nàng, vậy mà lại cùng song phế nhập môn đi theo Tân Ngọc làm nhiệm vụ, quả thực làm mất mặt Vân Thanh Dao nàng mà.

Huyết mạch phế phẩm cũng không sao, nhưng phải có khí phách,

Sao Vân Thanh Dao ta lại thu nhận một đồ đệ không có thuốc nào có thể cứu chữa được như thế chứ?

Thế này thì làm sao tham gia đại hội giao lưu trao đối được?