Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 17: Là Đinh Hải ra tay!



“Cái gì?”

Sắc mặt của Tân Ngọc, Lục Nhân và những người khác. đồng thời thay đổi

Vương Đăng vọt tới trước mặt Đinh Hải, phẫn nộ nói: "Đinh Hải, ngươi là tên đê tiện, sao ngươi lại dám hạ độc hả? Ngươi...”

Bốp!

Lời của hắn ta còn chưa dứt, một bạt tai nhanh như chớp. đã giáng xuống khiến hắn ta ngã xuống đất, nhất thời nửa bên mặt của hản ta sưng đỏ lên, máu tươi trộn cùng răng phun ra

Là Đinh Hải ra tay!

Nhìn Vương Đăng ngã trên mặt đất, Đinh Hải nhố một ngụm nước miếng lên người hẳn ta, khinh thường nói: "Nếu như ta nhớ không lầm thì ngươi chính là song phế nhập môn của Thanh Vân Môn đúng không?”

Tân Ngọc rứt ra một thanh nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve từ bên hông, lạnh lùng nói: "Đinh Hải, ta khuyên ngươi nên có chừng mực, nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách ta không khách sáo!"

“Tân Ngọc, hiện giờ ngươi đã trúng kịch độc, không khách sáo với ta thế nào được?“

Đinh Hải nhếch miệng cười, hản ta bước chậm về phía trước, nụ cười tà ác kia không ngừng đánh giá thân thể mềm mại của Tân Ngọ, cười tà mị nói: 'Ngược lại là ta, sẽ không khách sáo với ngươi!"

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Tân Ngọc cau mày, nàng ta cảm giác được sức lực của mình đang điên cưồng tiêu tán nên trong lòng có hơi hoảng sợ.

“Làm gì? Đương nhiên là gạo nấu thành cơm, đến lúc đó Đỉnh gia ta sẽ cầu hôn ngươi, mà Tân gia các ngươi cũng chỉ có thể thỏa hiệp, ha ha ha!"

Đinh Hải không để ý đến sự phản kháng của Tân Ngọc, một tay bắt lấy cánh tay Tân Ngọc muốn kéo đi,

Tân Ngọc điên cuồng giấy giụa nhưng lại phát hiện mình không dùng được chút sức lực nào, trong lúc nhất thời ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.

Nhưng mà, vào lúc đó, một bóng người đột nhiên vọt tới, 'rở tay bắt lấy cánh tay của Đinh Hải, cười lạnh nói: 'Muốn gạo nấu thành cơm cũng có thể là do ta nấu, từ khi nào đã đến lượt ngươi?"

“Ngươi nói cái gì?”

Đinh Hải dường như không nghe rõ, sau đó mới phục hồi tình thần lại, sắc mặt lạnh như băng.

“Ngươi mau rời đi đi, ngươi không phải là đối thủ của hẳn!” Tân Ngọc lo lắng nói.

Đinh Hải đã mở ra sáu linh khiếu, một quyền cũng có thể tủy tiện đánh ra sức mạnh sáu ngàn cân, mà một huyết mạch phế phẩm như Lục Nhân chỉ mới mở ra một linh khiếu, làm sao có thể đánh lại được chứ?

Nếu Đinh Hải thật sự muốn ra tay thì một chiêu là có thể giết chết Lục Nhân

“Muốn rời đi sao? Muộn rồi!”

Đinh Hải cười khẩy một tiếng, trở tay đánh một chưởng về phía Lục Nhân, ở trên lòng bàn tay của hắn ta tỏa ra linh khí lóng lánh, năng lượng mạnh mẽ đến mức khiến không khí muốn nứt ra.

Đây là chưởng pháp nhân giai trung phẩm, Đại Hợp Chưởng, chưởng pháp cực kỳ mạnh mẽ, đừng nói mới mở ra một linh khiếu, cho dù võ giả mở ra năm linh khiếu mà nhậ một chưởng này, nhẹ thì hộc máu, nặng thì mất mạng tại chỗ.

Mắt thấy một chưởng này của Đinh Hải sắp đánh trúng Lục Nhân, Lục Nhân không chút bối rối, hẳn không tránh không né mà vung năm đấm, dĩ nhiên lựa chọn trực tiếp lấy cứng chọi cứng.

“Một tên phế vật mà cũng dám liều mạng với ta sao?“

Nhìn thấy Lục Nhân tiếp chiêu, Đinh Hải cười khẩy, linh khí từ sáu linh khiếu trong cơ thể trào lên lòng bàn tay, hán ta muốn tung một chưởng đánh chết Lục Nhân.

Lục Nhân cười khẽ một tiếng, ngay lúc nằm đấm của hẳn chạm vào lòng bàn tay của Đinh Hải, linh khí của sáu linh khiếu. trong cơ thể đột nhiên hội tụ, toàn bộ đều dồn vào nắm đấm. trên.

Bùm!

Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong nháy: mắt quyền chưởng va chạm vào nhau, Đinh Hải như bị sét đánh, cả người liên tục lui về phía sau mười mấy bước mới dừng lại!

"Sao có thế thế được?" Đỉnh Hải khó tin nhìn Lục Nhân.

Bình thường Tân Ngọc đi rèn luyện chỉ mang theo ba phế vật, hẳn ta biết Vương Đăng và Trương Thặng là hai tên song phế nhập môn nổi tiếng ở Thanh Vân Môn, mà Lục Nhân có thể gia nhập đội ngũ, chỉ sợ cũng không khá hơn Vương Đăng và Trương Thặng bao nhiêu.

Nhưng lúc nấy vừa giao thủ, rõ ràng hẳn ta cảm giác được, sức mạnh của Lục Nhân không kém hản ta chút nào, ít nhất cũng mở ra sáu linh khiếu.

Đương nhiên, người khiếp sợ hơn chính là ba người Tân Ngọc, Vương Đăng và Trương Thặng,

Không phải Lục Nhân là huyết mạch phế phẩm sao? Mở ra một linh khiếu cũng là dựa vào tiên nhân ban ân, nhưng vừa rồi

hản hoàn toàn không giống như là người mở một linh khiếu.

Một chiêu đánh lui Định Hải, Lục Nhân bước qua trực tiếp xông về phía Đỉnh Hải