Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 37: Đại Xà Trảm!



Lúc này, sắc mặt Nạp Lan Hân tối sầm. Nàng ta liên tục công kích nhưng đều bị Lục Nhân ngăn cản, hoàn toàn không thể đả thương Lục Nhân dù chỉ mảy may.

"Đại Xà Trảm!"

Nạp Lan Hân cau mày, toàn bộ sức mạnh của sáu linh khiếu trong cơ thể bộc phát, nắm chặt tay, toàn thân giống như một đầu rắn, lao về phía Lục Nhân muốn cắn, phát động một đòn công kích chí mạng.

Giờ khắc này, Lục Nhân sâu sắc cảm nhận được uy lực võ kỹ của mình quá thấp. Mặc dù đã tu luyện tới mức viên mãn, nhưng uy lực vẫn không bằng võ kỹ nhân giai thượng phẩm đại thành.

"Võ kỹ mà ta tu luyện vẫn chưa ổn lắm!"

Lục Nhân âm thầm lắc đầu, sau đó toàn bộ lực lượng của bảy linh khiếu được thi triển, Mãnh Hổ Quyền viên mãn được tung ra.

Ầm!

Hai quyền va chạm mạnh, gây ra một tiếng động lớn làm rung chuyển cả lôi đài.

Loạt soạt!

Hai người đều lùi về phía sau, Nạp Lan Hân lùi lại hơn mười bước, trong khi Lục Nhân chỉ lùi lại hai bước.

Bịch!

Nạp Lan Hân còn chưa kịp đứng vững, Lục Nhân đã tiến lên một bước, lao đi như linh miêu, đến gần Nạp Lan Hân, tung một quyền đánh Nạp Lan Hân bay ra ngoài, rơi xuống dưới lôi đài.

"Ha ha ha, hay!"

Hai mắt Đại trưởng lão sáng lên, võ tay điên cuồng.

Tạ Cuồng cười khan, khách khí nói: “Mạnh trưởng lão, Thanh Vân Môn của các ngươi quả nhiên đã tìm được bảo bối.

Nhưng các ngươi đánh giá hắn là huyết mạch tuyệt phẩm có phải là quá cao rồi không?”

"Trong một tháng đã tu luyện tới cả ba bộ võ kỹ nhân giai hạ phẩm đến mức viên mãn, cho dù là huyết mạch thất phẩm cũng không làm được. Không phải huyết mạch tuyệt phẩm thì là cái gì?"

Đại trưởng lão mỉm cười. "Hừi"

Tạ Cuồng hừ lạnh nói: "Vậy để cho huyết mạch lục phẩm của tông môn ta đấu một trận với huyết mạch tuyệt phẩm của tông môn các ngươi xem ai mạnh hơn!"

Chử Phi Dương đã nhận ra Lục Nhân cũng giống như hắn †a, đã mở ra bảy linh khiếu. Sức lực của một quyền vừa đánh bại Nạp Lan Hân rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.



Sau khi Lục Nhân đánh bại Nạp Lan Hân, hắn chuyển sự chú ý sang Chử Phi Dương, nói: "Chử Phi Dương, có dám đánh không?”

Nói xong lời này, đám người không khỏi khiếp sợ.

Không ai ngờ Lục Nhân lại muốn khiêu chiến Chử Phi Dương. Đây là truyền nhân Quỷ Kiếm đấy. Người có thể trở thành truyền nhân Quỷ Kiếm không chỉ cần huyết mạch lục phẩm là đủ.

Chử Phi Dương cũng không ngờ Lục Nhân dám khiêu chiến hắn ta ở trước mặt mọi người, không khỏi cười nói: "Được, ta chờ ngươi nghỉ ngơi một lát!"

"Được!"

Lục Nhân gật đầu, nghỉ ngơi ngay trên lôi đài.

Thời gian uống cạn một tách trà vừa qua, Chử Phi Dương cũng từng bước đi đến trung tâm lôi đài và đứng cách Lục Nhân mười mét.

Chử Phi Dương nhìn Lục Nhân nói: “Thanh Vân Môn các ngươi thật là mưu mô, trong hai tháng có thể mở bảy linh khiếu, đồng thời tu luyện tới ba môn võ kỹ nhân giai hạ phẩm

đến viên mãn, huyết mạch của ngươi ít nhất phải lục phẩm!"

"Ta chỉ là huyết mạch phế phẩm!"

Lục Nhân nói.

"Nếu ngươi cũng đeo trường kiếm trên lưng, vậy rút kiếm ra đi. Xem kiếm pháp của ngươi mạnh hay là kiếm pháp của ta mạnh hơn!"

Lời vừa dứt, Chử Phi Dương rút trường kiếm sau lưng ra, kiếm quang sáng ngời bộc phát. Kiếm quang lóe lên, bao phủ Lục Nhân.

Lục Nhân rút Hỏa Linh Kiếm từ phía sau ra, sử dụng kiếm pháp cơ bản chém liên tiếp hơn mười kiếm ngay chính diện.

Keng, keng, kengl

Hai thanh trường kiếm điên cuồng va chạm, bộc phát ra ánh lửa chói lóa, bao trùm lấy hai cơ thể, chỉ có thể thấy những tia lửa bay ra.

Kiếm pháp của hai người va chạm, gần như không thi triển bất kỳ kiếm pháp mạnh mẽ nào, hoàn toàn là sự so đấu của kiếm pháp cơ bản, tốc độ cực nhanh. Chỉ cần hơi có sai lầm thì rất có thể sẽ mất mạng.

Các đệ tử xung quanh nhìn thấy va chạm kịch liệt này đều thầm kinh hãi. Bọn họ không bao giờ ngờ người ta lại có thể luyện kiếm pháp cơ bản đến mức thành thạo như vậy.

Thế này đâu giống võ giả Khai Khiếu cảnh?

Ngay cả võ giả Linh Khê cảnh cũng khó có thể thi triển kiếm kỹ như vậy.