Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 47: Ngươi nói cái gì?



“Vi sư đồng ý bao giờ? Vi sư đã nói rồi, chờ ngươi tu luyện được chiêu Lôi Động và Bạo Phong Sậu Vũ, vi sư mới đồng ý cho ngươi tới động phủ Đà XáI”

Vân Thanh Dao nói.

“Nhưng ta đã tu luyện được Lôi Động và Bạo Phong Sậu Vũ rồi!"

Lục Nhân cười nói.

“Ngươi nói cái gì?”

Vân Thanh Dao sững sờ, sau đó xùy cười, nói: “Đồ nhi, chỉ mới có một ngày mà ngươi đã tu luyện được hai chiêu đó rồi ư? Dù ngươi có ngộ tính cao đến đâu cũng không thể nhanh như vậy được!”

“Sư phụ, xem nhé!”

Lục Nhân cầm Hỏa Linh Kiếm trong tay, vung vẩy Hỏa Linh Kiếm, thi triển Lôi Động và Bạo Phong Sậu Vũ.

“Sao có thể chứ?”

Vân Thanh Dao ngạc nhiên khẽ nhếch miệng.

Chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng!

Cho dù tên đồ đệ này của nàng có ngộ tính như thần thì cũng không thể tu luyện xong hai chiêu kiếm pháp chỉ trong một ngày được.

Lục Nhân hỏi: “Vậy sư phụ, ta đã được tới động phủ Đà Xá chưa?”

Vân Thanh Dao nhíu mày, thật lòng muốn từ chối, dù cho Lục Nhân đã tu luyện được hai chiêu này nhưng để hắn tới động phủ Đà Xá thì vẫn rất nguy hiểm.

Rất nhiều thiên tài huyết mạch tứ phẩm bị kẹt ở một cảnh giới nào đó, phải khổ tu mười mấy năm, có khi mấy chục năm.

Bọn họ đã mở được tám linh khiếu, chín linh khiếu, thậm chí có người còn tu luyện võ kỹ hoàng giai hạ phẩm tới mức viên mãn.

Còn đồ đệ của nàng thì chỉ mới tu luyện võ kỹ nhân giai hạ phẩm tới mức viên mãn, cộng thêm bốn thức kiếm được nàng truyền thụ cho, làm sao hắn đấu lại nổi những người kia?

“Đồ nhi, ngươi thật sự muốn tới động phủ Đà Xá ư?” Vân Thanh Dao không nhịn được hỏi lại một lần nữa.

Lục Nhân gật đầu, thành thật nói: “Sư phụ, chỉ cần ta có thể cải tạo huyết mạch thì sẽ có thể trở thành thiên tài thực sự, người ngoài sẽ không chỉ trỏ này nọ sư phụ, bảo người thu nhận một tên phế vật làm đồ đệ nữa!”



“Ta không quan tâm người ngoài đánh giá mình như thế nào, vi sư chỉ lo lắng cho sự an toàn của ngươi, nếu ngươi tới động phủ Đà Xá thì ba đại tông môn, thậm chí ngay cả một số †ruyền nhân cũng sẽ không tha cho ngươi!”

Vân Thanh Dao nhìn thật sâu vào mắt Lục Nhân.

Trong mắt nàng, đồ đệ này không ưu tú nhưng cần cù bền bỉ, cực kỳ giống nàng.

“Ta chỉ muốn mạo hiểm một lần!” Lục Nhân nói.

Vân Thanh Dao do dự rất lâu, cuối cùng thở dài nói: “Thực ra, nếu vi sư là ngươi, vi sư cũng muốn thử mạo hiểm một lần. Thôi được rồi, vi sư không ngăn cản ngươi nữa, đến lúc đó, vi sư sẽ tới Võ Lăng Nguyên với ngươi.”

Sau đó, Vân Thanh Dao lại nói tiếp: “Dạo này, vi sư đang tự sáng tạo ra thức thứ năm của Thiên Tượng Kiếm Pháp, nếu thành công, vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi, để thực lực của ngươi tăng thêm một bậc!”

Nói xong, Vân Thanh Dao cũng cực kỳ hăng hái, vội vàng rời đi.

Lục Nhân đưa mắt nhìn theo bóng sư phụ rời đi, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Sau khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, nếu nói Lục Nhân không hề tơ tưởng chút nào tới Vân Thanh Dao thì chắc chắn là nói dối.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!

Thế nhưng, hắn cũng biết rõ sự chênh lệch giữa mình và Vân Thanh Dao, bất kể là về thân phận địa vị hay thực lực đều có một khoảng cách rất xa.

Mặc dù Vân Thanh Dao chỉ hơn hắn khoảng chừng ba tuổi, về mặt tuổi tác không chênh lệch là bao nhưng chắc chắn Vân Thanh Dao chỉ coi hắn là đồ đệ mà thôi.