Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 5: Khai linh khiếu



Lục Nhân đã có kế hoạch tu luyện thế nào từ trước. Hiện tại, tố chất thân thế của hẳn quá kém, kém xa người ở đại lục Huyền Hoàng này.

Thiên phú lại càng miễn bàn, huyết mạch phế phẩm.

Nếu muốn mạnh lên thì phải không ngừng kiên trì, nỗ lực, trước tiên phải rèn luyện thân thể, sau đó mới thử khai khiếu.

Nước chảy đá mòn, dù có là vàng cũng có thế mài thành kimt

Cho dù thiên phú của hẳn kém cỏi thì sao nào?

Hắn có vô số thời gian để tu luyện.

Sau đó, Lục Nhân bắt đầu tu luyện, mỗi ngày mười hai canh giờ, gập bụng một ngàn lần, chống đấy một ngàn lần, chạy quanh nhà tranh mười cây số.

Một ngày ba bữa chỉ ăn linh mễt

Mấy ngày đầu thực sự rất khổ sở đối với Lục Nhân, hần không kiên trì nổi, toàn thân đau nhức không chịu được.

Một tháng sau, cơ thế của Lục Nhân đã hoàn toàn quen với cường độ rèn luyện này.

Lúc này, Lục Nhân cảm nhận thấy rõ sự thay đổi của mình, thân thể cực kỳ cường tráng, cơ bắp lộ ra rõ ràng,

Lục Nhân bèn tăng lượng vận động lên, chống đấy hai ngàn cái, gập bụng hai ngàn cái, chạy quanh nhà hai mươi cây số.

Cứ thế, Lục Nhân kiên trì khoảng ba năm!

Ba năm sau, Lục Nhân đã rèn luyện cơ thể của mình tới mức mặc quần áo thì thấy gầy nhưng cởi ra thì thấy đầy cơ bắp, sức mạnh cũng tăng mạnh gấp mấy lần.

Sau ba năm khố luyện, cuối cùng Lục Nhân cũng cảm thấy thân thể của mình xấp xỉ mạnh băng các đệ tử nhập môn khác.

“Với thiên phú của mình thì e là có ăn khai khiếu đan cũng chẳng ích gì, vậy thì đành thử tự khai khiếu lấy vậy. Dù thiên phú của mình có kém đến đâu thì cũng không đến mức hơn 60' năm vẫn không khai khiếu nổi chứ!”

Lục Nhân nghĩ thầm.

Sau đó, Lục Nhân vẫn tiếp tục rèn luyện với cường độ cao, hãng ngày ăn linh mễ bổ sung thể lực.

Mỗi ngày, hắn rèn luyện sáu canh giờ, thử khai khiếu ba canh giờ, đồn sức lực toàn thân vào bụng dưới để thử khai khiếu, trong sách tu luyện căn bản mà hần đã đọc, linh khiếu đầu tiên nấm ở bụng dưới.

Ba canh giờ còn lại đương nhiên là để ngủ nghỉ.

Ngày qua ngày, năm qua năm

50 năm chớp mắt trôi qua!

Ngoại trừ đã cần cù rèn luyện tới mức gần như muốn bỏ cuộc ra, ngoại hình của hẳn không hề có gì thay đối, có điều hẳn đã bắt đầu mất kiên nhân rồi.

50 năm!

Suốt 50 năm, cuộc đời của hẳn chỉ có rèn luyện một cách khô khan, nếu là người bình thường thì e đã phát điên rồi.

Thế nhưng suốt 50 năm qua, trong lòng Lục Nhân vẫn luôn giữ một chấp niệm.

Đó chính là khai khiếu, nhất định phải khai khiếu.

Không khai khiếu thì chỉ có thể làm người bình thường ở thế giới này!

Đã tới nơi này rồi, hẳn không cam lòng làm người bình thường.

Thế nhưng hẳn thật không ngờ suốt 50 năm trời, hẳn vẫn không thể khai khiếu

Huyết mạch phế phẩm quả là đáng sợ!

May mắn đây là ở trong không gian của bảo tháp nên bên ngoài chỉ mới một giây trôi qua, nếu như là ở bên ngoài thì sau 50 năm, hẳn đã đặt một chân xuống mồ rồi

“80 năm, dù có là chày sắt, gậy sắt cũng đã phải mài thành kim rồi!"

Lục Nhân läc đầu, nét mặt ngập tràn đẳng chát.

Những năm qua, nhờ được linh mễ tấm bố, hẳn cảm thấy thân thể của mình đã đạt tới giới hạn tối đa rồi, không thể nào tăng thêm được nữa.

Nhưng từ đầu đến cuối, hần vẫn không thể khai khiếu.

Linh mễ chỉ còn đủ đế hẳn ăn trong ba năm nữa.

Nếu trong ba năm tới, hản vẫn không thể khai khiếu thì đành phải uống thử khai khiếu đan xem sao.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé

Một năm! Hai năm! Ba năm!

Lục Nhân ở trong không gian bảo tháp thêm ba năm nữa, thấy vùng bụng dưới vẫn không hề có gì thay đổi.

“Cần củ tu luyện 55 năm vẫn không thể khai khiếu, chẳng lẽ ta lại ăn hại như vậy ư?”

Lục Nhân không khỏi phàn nàn. Thế nhưng, ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi không gian của bảo tháp thì bỗng nhiên ở chỗ bụng dưới bỗng cồn cuộn cảm giác nóng rực như thể bị lửa thiêu.

Sức nóng ấy hút khí huyết toàn thân của hắn chảy vội về phía bụng dưới.

Lập tức! Lục Nhân cảm thấy dường như có một sức mạnh lớn lao đang điên cưồng khuấy động ở vùng bụng dưới, khiến hắn đau đớn không chịu nổi.

Hơn nữa, cảm giác đau đớn này càng ngày càng mãnh liệt

Lục Nhân đau đớn nằm co quấp dưới đất, không ngừng lăn lộn.

Quá trình này kéo dài trong vòng mười hơi thở, đột nhiên chỗ bụng dưới vang lên tiếng “rắc rắc” như tiếng vỏ trứng gà bị đập vỡ.

Cảm giác đau đớn ấy nhanh chóng biến mất, hẳn cảm thấy có một sức mạnh kỳ dị hội tụ ở bụng của mình.

Lục Nhân kích động ra mặt, không nhịn được cười phá lên, tiếng cười vang vọng bên trong không gian của bảo tháp.

Ha ha ha!

Năm mươi lăm năm, cuối cùng hắn đã khai khiếu, mở được linh khiếu đầu tiên ở bụng dưới.

Lúc này, Lục Nhân cảm nhận rất rõ cơ thể mình phát sinh một số thay đối kỳ lạ, dường như hản có thế điều động sức mạnh kỳ lạ ở trong linh khiếu đó tới hai tay, hai chân, tăng cường sức mạnh của bản thân.

E là chỉ một cú đấm cũng có sức mạnh ngàn cân.

Hiện tại, một cú đấm của hẳn chắc chẩn có thể đập chết một con bò.

Đây chính là sức mạnh của võ giả hơn xa người bình thường!

“Ta đã khai linh khiếu thành công, chính thức trở thành một vị võ giảt”

Lục Nhân nằm chặt hai nằm đấm, cảm nhận sức mạnh. truyền tới từ linh khiếu, trong lòng vô cùng kích động.

Năm mươi lăm năm, tốn 200.000 đồng, từ một người yếu không chịu nổi gió, hản đã trở thành một võ giả đã khai linh khiếu.

Hơn nữa, khoảng thời gian 55 năm này chỉ là một giây ở bên ngoài.

Trong khi những thiên tài huyết mạch tứ phẩm, ngũ phẩm cùng nhập môn với hẳn còn phải chờ ăn khai khiếu đan đế khai khiếu.

Thì hản đã khai khiếu xong rồi!

n, ta muốn có thật nhiều tiền, chỉ cần có đủ tiền thì dù thiên phú của ta có tồi cỡ nào, tốc độ tu luyện cũng sẽ mạnh hơn bất kỳ thiên tài nào!”

Nghĩ tới đây, Lục Nhân lập tức lên kế hoạch đem viên khai khiếu đan ngày mai sẽ được phát đi đấu giá.

Hân đã khai khiếu rồi nên không cần khai khiếu đan nữa.

Tiêu Hỏa Hỏa muốn mua khai khiếu đan của hần, chắc. chản những người khác cũng muốn mua, nhất định hẳn sẽ bán được một mức giá tốt.

Lục Nhân ra khỏi không gian của bảo tháp, đọc thuộc lòng một lượt “Đệ tử quy”, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau!

Trên một ngọn núi có mấy ông lão đang tụ tập với nhau, tất cả đều hướng tâm mắt về phía một tòa đại điện ở đắng xa.

Cửa của tòa đại điện ấy có treo một tấm biển lớn khắc hai chữ “Võ đường”.

Hôm nay, đệ tử mới nhập môn sẽ tới Võ đường để nhận khai khiếu đan, đồng thời tiến hành nghỉ thức khai khiếu ở Võ. đường nên đương nhiên các trưởng lão hết sức chú ý.

Đúng lúc này, Vân Thanh Dao mặc váy trằng bay từ đắng xa tới đây, đáp xuống cách các trưởng lão một quãng không xa, khiến ai nấy đều ngạc nhiên.

Một ông lão mặc áo màu xanh lá nhìn về phía Vân Thanh Dao rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Sao Vân trưởng lão lại tới đây vậy? Nghe nói hôm qua người thu nhận một tên đệ tử nhập môn huyết mạch phế phẩm làm đồ đệ, chắc là ngươi muốn xem đồ đệ của mình có khai khiếu hay không phải không?”

“Huyết mạch phế phấm sao có thế khai khiếu được? Cho dù c bao nhiêu khai khiếu đan cũng không thế khai khiếu được đâu.”

Một trưởng lão khác nói

Vân Thanh Dao lạnh lùng đáp: “Huyết mạch phế phẩm thì sao? Từ trước tới nay ta luôn cho rắng, trên con đường tu luyện, không có huyết mạch vô dụng, chỉ có người vô dụng!"

Hôm qua nàng trở về cẩn thận nghĩ lại, một người biết mình không thể tu luyện được còn muốn bái nàng làm sư phụ, chỉ vì quyết tâm này của hán thôi cũng đủ để nàng cho hẳn một cơ hội.

Cho nên, lần này nàng phá lệ đến xem Lục Nhân khai khiếu, có thành công hay không không quan trọng, nàng chỉ muốn xem thái độ tu luyện của Lục Nhân mà thôi.