Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 8: Huyết mạch phế phẩm quá đáng sợ



Sau khi ghi tên cho Lục Nhân xong, trưởng lão thủ các trịnh trọng nói: “Cố gảng tu luyện, đừng khiến sư phụ ngươi thất vọng!”

“Ta sẽ cố gắng!”

Lục Nhân nghiêm túc trả lời, sau đó xoay người rời đi

Hãn không trở về ký túc xá mà chạy đến nhà ăn, tìm đầu bếp của nhà ăn mua linh mẽ.

Lục Nhân muốn mua 300.000 đồng linh bếp hoàn toàn không lấy ra được, mỗi ngày nhà ăn đều phải sử dụng linh mẽ, đành phải chờ tháng sau đầu bếp đi mua thêm nguyên vật liệu.

Lục Nhân dứt khoát đưa 300.000 đồng cho đầu bếp, nhờ đầu bếp mua đồ ăn giúp hẳn

Trở lại ký túc xá, Lục Nhân mở quyển bí tịch Mãnh Hổ Quyền ra.

Mãnh Hổ Quyền này là một môn quyền pháp được sáng tao dựa trên việc mô phỏng theo mãnh hố, một khi tu luyện đến đỉnh thì sẽ có thể chiến đấu giống như mãnh hổ chân chính, khí thế vô cùng đáng kinh ngạc.

Lục Nhân đi vào trong phòng, bắt đầu mô phỏng lại các động tác dựa theo hình minh họa trong bí tịch, nhưng tất cả đều không ra hình dạng gì, vô lực, không có chút tư thế nào cả.

Lục Nhân tu luyện một canh giờ, nhưng động tác của hẳn vẫn rất sứt seo, hoàn toàn không thể nhìn ra được.

Lúc này, Tiêu Hỏa Hỏa bước vào trong sân, nhìn thấy Lục Nhân đang tu luyện võ kỹ, động tác cực kỳ không nhịp nhàng, khiến hản ta suýt nữa không nhịn được bật cười.

“Lục Nhân sư đệ, ngươi đang tu luyện Mãnh Hổ Quyền phải không?”

Tiêu Hỏa Hỏa bưồn cười nói.

Lục Nhân dừng lại, lau mồ hôi trên trán, kinh ngạc nói: “Tiêu sư huynh, vậy mà ngươi lại biết ta đang tu luyện Mãnh Hổ Quyền sao?”

Tiêu Hỏa Hỏa thản nhiên mỉm cười, vung nắm đấm lên, ra quyền như hổ vồ, tràn đầy khí thế.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Nhân kinh ngạc nói: “Ngươi cũng tu luyện Mãnh Hổ Quyền à?”

“Tiêu gia của ta cũng có môn võ kỹ này, xem như là võ kỹ căn bản, trong thời gian nửa tháng ta đã tu luyện đến đại thành, Lục Nhân sư đệ, hôm nay ngươi đã khai khiếu, không phải có thể mượn võ kỹ nhân giai thượng phẩm để đọc sao? Sao lại tu luyện Mãnh Hổ Quyền?”

Tiêu Hỏa Hỏa khó hiểu hỏi.

Lục Nhân giải thích: “Tiêu sư huynh, ngươi cũng biết ta là huyết mạch phế phẩm mà, hoàn toàn không thể tu luyện võ kỹ. nhân giai thượng phẩm, cho nên mới xem thử Mãnh Hổ Quyền này"

“Thì ra là vậy!"

Tiêu Hỏa Hỏa khẽ gật đầu nói: “Sư đệ, ngươi là huyết mạch phế phẩm, có thể khai khiếu đã là kỳ tích, không biết phải mất bao lâu nữa ngươi mới có thể tu luyện Mãnh Hổ Quyền này đến đại thành!”

“Tiêu sư huynh, đại thành là trình độ gì?” Lục Nhân hỏi.

Tiêu Hỏa Hỏa trả lời: “Hầu hết các võ kỹ sẽ dựa theo mức độ thuần thục mà chia làm nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn. Các võ giả thông thường đều chỉ có thể tu luyện đến đại thành, muốn đạt tới viên mãn đều hao tốn gấp mấy lần thời gian để nghiên cứu”

“Ta có thiên phú huyết mạch tứ phẩm, lúc tu luyện Mãnh Hổ Quyền, ta mất ba ngày nhập môn, bảy ngày đạt tiểu thành, nửa tháng đạt tới đại thành. Nếu là loại yêu nghiệt giống như Thánh nữ, chỉ sợ trong vòng ba ngày đã có thể trực tiếp tu luyện đến trình độ đại thành."

Nghe thấy lời nói của Tiêu Hỏa Hỏa, Lục Nhân âm thầm thở dài, thiên phú huyết mạch quá quan trọng.

Lục Nhân phục hồi tinh thần, bình tĩnh mỉm cười: “Vậy. chúc Tiêu sư huynh sớm ngày tu luyện đến viên mãn!”

“Ta cũng không có ý định tu luyện Mãnh Hổ Quyền đến viên mãn, khoảng thời gian đó ta có thể tu luyện võ kỹ nhân giai trung phẩm và thượng phẩm, suy cho cùng Mãnh Hổ Quyền cũng chỉ là một môn quyền pháp chuyến tiếp!”

Tiêu Hỏa Hỏa lắc đầu nói: “Được rồi, Lục Nhân sư đệ, ngươi chăm chỉ tu luyện đi, ngươi là huyết mạch phế phẩm, muốn tu luyện đến nhập môn cũng không dễ dàng!"

Nói xong, Tiêu Hỏa Hỏa trở về ký túc xá, không làm phiền Lục Nhân nữa.

Lục Nhân tiếp tục tu luyện Mãnh Hố Quyền, nhưng vẫn rất khó để nhập môn.

Tuy nhiên, Lục Nhân có thể vì để khai khiếu mà kiên trì suốt 70 năm, đương nhiên không sợ khó khăn, vẫn không ngừng luyện tập Mãnh Hổ Quyền.

Mấy ngày nay, Lục Nhân vẫn luôn tu luyện Mãnh Hố Quyền, còn Tiêu Hóa Hỏa thì ở trong ký túc xá khai khiếu.

Đến thời gian thì hai người đến nhà ăn dùng bữa, sau đó lại trở về tiếp tục tu luyện

Một tháng sau, cuối cùng Tiêu Hỏa Hỏa cũng thành công khai khiếu, hần ta vô cùng vui vẻ, nhưng thấy Lục Nhân vẫn giậm chân tại chỗ, tu luyện không có tiến bộ gì, cho nên bắt đầu hướng dẫn cho Lục Nhân.

Nhưng sau vài lần hướng dẫn, việc tu luyện của Lục Nhân vẫn không có tiến triển gì.

“Huyết mạch phế phẩm thật sự quá đáng sợ, sao có thể dạy rồi mà vẫn không biết chứ. Chỉ sợ dù Thánh nữ điện hạ đích thân dạy ngươi, cũng không có tác dụng gì”'

Tiêu Hỏa Hỏa läc đầu, từ bỏ ý định hướng dẫn cho Lục Nhân.

“Tiêu sư huynh, thiên phú của ta quả thực quá kém, sẽ không làm lãng phí thời gian của ngươi nữa. Tốt nhất ta vẫn nên tự mình chậm rãi tu luyện vậy. Đúng rồi, ta có việc, ra ngoài trước một chuyến!”

Lục Nhân nói xong thì trực tiếp rời đi.

Tính toán thời gian, có lẽ đầu bếp đã mua đồ ăn trở về rồi

Lục Nhân tu luyện ở bên ngoài một tháng, cảm giác như. mình đang lầng phí thời gian, nếu vào không gian bảo tháp, hẳn sẽ không cảm thấy tiếc nuối chút nào.

Sau khi vào không gian, hẳn lại đến nhà ăn.

300.000 đồng của hản có thể mua được 60 túi linh mễ, đủ để hắn tu luyện 82 năm.

Nhìn thấy Lục Nhân rời đi, Tiêu Hỏa Hỏa tự lấm bẩm: “Bây giờ ta đã khai khiếu thành công, cũng có thế đến Võ Kỹ Các mượn võ kỹ đọc, nếu có thể tìm được một môn kiếm phổ để phối hợp với Hỏa Linh Kiếm, vậy thì e răng đệ tử huyết mạch ngũ phẩm cũng không phải đối thủ của ta!”

Nghĩ đến đây, hẳn ta cũng hưng phấn lao về phía Võ Kỹ Các.

Một lúc sau, ngoài sân vang lên một tràng cười man rợ.

“Ha ha ha, vậy mà ta lại tìm được một môn kiếm pháp. nhân giai trung phẩm ở Võ Kỹ Các, Liệt Hỏa Kiếm Pháp, nếu ta có thể tu luyện thành môn kiếm pháp này, ít nhất có thể mở ra ba linh khiếu!”

Tiêu Hỏa Hỏa nóng lòng lao vào trong sân, lấy Hỏa Linh Kiếm ra, bắt đầu vung Hỏa Linh Kiếm một cách hưng phấn.

Sâu bên trong Thanh Vân Môn, trong một tòa lầu các trang nghiêm.

Hơn chục trưởng lão tụ tập lại, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang chờ đợi ai đó.

Một lúc sau, Vân Thanh Dao bước vào, không đợi những. trưởng lão khác hỏi, nàng đã lạnh lùng nói: “Gần đây ta tự nghĩ ra một môn kiếm pháp, cho nên vẫn luôn bế quan!"

“Vân trưởng lão đã bắt đâu sáng tạo kiếm pháp rồi sao?” Một lão nhân với chòm râu dê lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Những trưởng lão khác cũng kinh ngạc không kém.

Giống như Vân Thanh Dao, bọn họ đều đã tu luyện đến Thần Hải cảnh, nhưng bọn họ vẫn chưa có khả nẵng sáng tạo ra võ kỹ

“Ta đã nghĩ ra kha khá rồi, còn chưa được hoàn thiện!” Vân Thanh Dao nói xong liền ngồi xuống một bên “Được rồi, trở lại chuyện chính đi!"

Lão nhân có chòm râu dê ngồi nghiêm chỉnh lại, nói: “Một tháng sau, Hoàng Đạo Môn sẽ dẫn theo ba đệ tử vừa nhập môn đến tông môn của chúng ta để giao lưu trao đổi. Trong các lần đệ tử nhập môn đến trao đối năm ngoái và năm kia, chúng ta đều lần lượt bại trong tay Ly Hỏa Tông và Thiết Kiếm Môn, nếu lần này còn bị bại trong tay Hoàng Đạo Môn, chỉ sợ. Thanh Vân Môn chúng ta sẽ khó có thể ngấng đầu lên nhìn mặt các tông môn khác!”

“Nghe nói lần này Hoàng Đạo Môn thu nhận được một thiên tài huyết mạch lục phẩm, người này còn chưa vào Hoàng. Đạo Môn đã mở được ba linh khiếu, nếu như có hắn ta, chỉ e là đệ tử nhập môn của tông môn chúng ta không phải đối thú của hẳn tat"

Một trưởng lão khác cau mày.

“Đại trưởng lão, các người gọi ta đến nghị sự chính là vì chuyện này à?”

'Vân Thanh Dao khó hiểu hỏi. Đại trưởng lão vuốt chòm râu dê của mình, nói: “Vân trưởng lão, tông môn bảo ngươi thu nhận đồ đệ, mục đích chính là vì lần giao lưu trao đổi này!"

“Nhưng ta thu nhận một đồ đệ huyết mạch phế phẩm, ngay cả khai khiếu cũng khó khăn, ta cũng không còn cách nào!"

Vân Thanh Dao läc đầu.

Muốn nàng dành thời gian để dạy dỗ đồ đệ của mình là hoàn toàn không thể nào, khoảng thời gian này nàng đã sớm dùng để hoàn thiện kiếm pháp của mình.

Huống chỉ, với một đồ đệ không có chí cầu tiến, còn có thế dạy được cái gÏ?

“Vân trưởng lão, ngươi đúng là có con mắt tinh tường, tên đồ đệ huyết mạch phế phẩm kia của ngươi rất khó lường, được tiên nhân ban ân, trở thành đệ tử nhập môn đầu tiên khai khiếu!”

Một trưởng lão nói với vẻ mặt hâm mộ.

“Cái gì?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Thanh Dao thay đổi, trên mặt tràn ngập vẻ hoài nghĩ.

'Tên đồ đệ mà nàng vô tình thu nhận, vậy mà đã khai khiếu rồi ư?