Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 54: Hả hê



"Xoảng!"

"Cái gì?!", chiếc bình ngọc Dương Châu đang được Quân Thừa Húc cầm trên tay ngắm nghía bỗng rớt xuống đất, vỡ tan thành từng mãnh vụn.

Nhưng Quân Thừa Húc không quan tâm, ông đi vòng qua nó tiến đến tên hạ nhân đang đứng run rẩy mà gằn giọng.

"Ngươi nói Duẫn vương phi phạm tội bị bắt? Giam vào đại lao chờ ngày xét xử?"

"V... Vâng ạ... Tiểu... Tiểu nhân cũng vừa hay tin...", tên hạ nhân run rẩy, thành thật nói.

Đôi con ngươi của Quân Thừa Húc liền tối đi, ông đưa tay đỡ trán loạng choạng lùi về sau. Tên hạ nhân nhanh tay lẹ mắt ngay lập tức vọt lên đỡ lấy.

Quân Thừa Húc cất giọng run run,việc vừa rồi vẫn còn khiến ông bàng hoàng.

"Mau... Mau cho người tìm Mộ Khuynh về đây! Nhanh lên!"

Tên hạ nhân đỡ Quân Thừa Húc ngồi xuống ghế, sau đó nhanh chóng vâng dạ rồi chạy đi.

Quân Thừa Húc đưa tay day day trán, sắc mặt ông trắng bệch như có bệnh lâu năm. Tự dưng tại sao đứa con trai ông lại phạm tội? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra mà ông không biết?

Một người mặc áo mũ trùm màu đen to rộng che đi vóc dáng, cả gương mặt cũng bị khuất sau chiếc mũ trùm to vành.

Hắc y nhân đến trước của đại lao liền bị lính canh chặn lại.

"Ngươi là ai?"

Người nọ liền đưa đến trước mặt tên lính một túi nhung đỏ nặng trịch. Tên lính kia vừa thấy liền giật lấy, làm vẻ mặt "bất đắc dĩ" nói: "mau vào đi, ngươi có nửa canh giờ!"

Hắc y nhân liền nhanh chóng tiến vào đại lao.

Đại lao quanh năm trong bóng tối, mùi ẩm mốc tỏa ra trong không khí cực kì gây mũi. Sàn đá lạnh cũng ẩm ướt trơn trượt do có rêu mọc. Hắc y nhân cẩn thận từng bước, vừa đu vừa quan sát hai bên nhà lao.

Bên trong đại lao, nhiều cặp mắt bặm trợn, sáng quắc nhìn lấy hắc y nhân lạ mặt đang đi vào. Đáy mắt ai cũng ánh lên đầy sự thù địch.

"Mộc đại nhân!", hắc y nhân dừng bước, cất giọng trong trẻo nhìn lấy gã nam nhân đang ngồi ở một gian phòng sạch sẽ khác hoàn toàn với những phòng trước đó đã đi qua.

"Ngươi là...?", Mộc đại nhân đang tự đánh cờ một mình, nghe có người gọi liền ngẩng mặt lên. Ngờ ngợ nhìn người trùm kín mít trước mặt.

"Không nhận ra ta sao? Chúng ta vừa gặp nhau cách đây không quá hai canh giờ mà."

"A! Ngươi là vị tiểu thư đã thuê bọn ta đả thương vương phi sao?", Mộc đại nhân giật mình nói lớn.

"Phải, chuyện ta giao Mộc đại nhân đã làm xong chưa? Ta có thể xem tình trạng của hắn chứ?"

"Dĩ nhiên là xong rồi! Đây, ta dẫn tiểu thư đi xem!", Mộc đại nhân liền hăng hái đứng dậy dẫn đường.

Cả hai đi sang một con đường khác, nơi đây cũng giam rất nhiều tù nhân tội nặng. Bọn họ giương ánh mắt sáng quắc nhìn hai người, có người còn không kìm được mà gầm gừ.

"Rầm rầm!"

"Yên lặng đi!", Mộc đại nhân cáu gắt dùng gậy sắt đập mạnh vào song cửa nhà giam. Tiếng gầm gừ liền im bặt.

"Mộc đại nhân!"

Những tên lính gác dọc trên đường liền lần lượt cúi người cung kính chào gã ta. Mộc đại nhân gương mặt đầy hài lòng.

Dưới chiếc mũ trùm lớn, hắc y nhân dùng đôi mắt sáng tỏ đầy thâm độc nhìn các nhà giam. Trong lòng không khỏi cười thầm.

Đây mới đúng là nơi giành cho tiện nhân nhà ngươi!

Hắc y nhân độc đoán nghĩ thầm. Càng nghĩ ánh mắt người đó càng hiểm độc.

"Đây, nơi này!", Mộc đại nhân dừng bước chỉ tay vào một nhà giam, nhà giam này đối với những nhà giam khác cũng không quá khác biệt nhưng có thể xem là sạch sẽ hơn nhiều.

Hắc y nhân giương đôi mắt sáng quắc ngoan độc nhìn vào trong.

Quân Mộ Ngọc nằm im lìm trên đống rơm ẩm mốc, dưới ánh sáng không quá chói của ngọn đuốc, hắc y nhân vẫn nhìn rõ được tình trạng của Quân Mộ Ngọc.

Trên trán Quân Mộ Ngọc lúc này máu đã ngừng chảy, khô dính lại trên sườn mặt. Y vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Ta có thể vào xem chứ?", hắc y nhân lên tiếng, giọng nói có chút cao hứng hả hê.

"Cái này...", Mộc đại nhân gãi đầu, do dự.

"Dĩ nhiên ta sẽ bồi đáp đầy đủ Mộc đại nhân, ngài cứ an tâm!"

Nghe được câu này, sắc mặt Mộc đại nhân liền thay đổi ngay lập tức, gã ta cười hề hề đút chìa khóa vào ổ mở ra.

"Do chúng ta là chỗ thân thiết nên ta mới ưu ái cho tiểu thư đó.", Mộc đại nhân đẩy cửa sắt ra làm động tác mời vị hắc y nhân bước vào.

Hắc y nhân bước vào, nhìn sang Mộc đại nhân nói: "có cách nào khiến hắn ta tỉnh không?"

"Dĩ nhiên có!", Mộc đại nhân gật đầu, "người đâu, múc một xô nước lại đây!"

Gã ta vừa dứt lời, rất nhanh sau đó một tên lính gác liền đem một xô nước vào, không đợi ai ra lệnh đã biết mà tạt thẳng lên người Quân Mộ Ngọc.

"Ưm...", Quân Mộ Ngọc bị cái lạnh buốt của nước làm bừng tỉnh, y chớp chớp mắt, cảm thấy sau đầu đau buốt không chịu được.

Quân Mộ Ngọc cố gắng chống tay ngồi dậy, y cứ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Quân Mộ Ngọc đưa tay đỡ trán, ngước mắt cố nhìn rõ xung quanh xem đây là đâu.

"Tỉnh rồi sao?", giọng hắc y nhân cất lên đầy khinh miệt.

Quân Mộ Ngọc liền nhìn người vừa cất tiếng nói, "ngươi là ai? Đây là...?"

"Ta là ai ngươi không cần biết. Hiện tại ngươi đang ở trong đại lao. Tiện nhân nhà ngươi nghĩ mình vẫn còn là Duẫn vương phi cao cao tại thượng sao?"

"Giọng ngươi rất quen... Cái gì????", Quân Mộ Ngọc trừng mắt nhìn hắc y nhân, "đây là đại lao?"

"Phải, ngươi quên vì sao mình ở đây rồi sao?", hắc y nhân lại lên tiếng, không hề cảm thấy lo sợ vì Quân Mộ Ngọc thấy giọng mình quen.

Nếu Quân Mộ Ngọc còn đủ tỉnh táo, chắc chắn sẽ nhận ra ngay hắc y nhân chính là Tô Nguyệt.

Quân Mộ Ngọc nhíu mày, y đã nhớ lại rồi. Việc y lén theo Huyền Du ra chiến trường bị Nhiếp Ngạn đế phát hiện sau đó liền bị bắt giam vào ngục.

Tô Nguyệt nhìn gương mặt thơ thẫn không tỉnh táo của Quân Mộ Ngọc mà cảm thấy gai mắt.

"Mộc đại nhân, ngài có roi không?"

"Không được, không được, bệ hạ có lệnh, đợi ngày thẩm tra rồi mới xét xử, không thể dùng tư hình đâu ạ.", Mộc đại nhân liền giật mình, lặp tức xua tay không đồng ý.

"Ha ha, có làm sao? Bệ hạ còn đang dưỡng bệnh, chắc chắn cũng không để ý đến một phạm nhân như thế này đâu. Nếu tới đó trên người hắn có thêm vài vết thương, thì chẳng phải là do hắn "có ý chống đối" muốn trốn thoát ra ngoài hay sao hả?", giọng Tô Nguyệt đầy thâm độc.

Mộc đại nhân bỗng dưng toác mồ hôi lạnh, gã cảm thấy người áo đen thần bí kế bên chắc chắn là một kẻ rất nguy hiểm. Hết lần này đến lần khác đều mưu mô xảo trá vô cùng, mỗi một lời nói có thể đổi trắng thay đen không một kẻ hở.

"Làm sao? Hắn ta "có ý muốn trốn thoát", chẳng lẽ Mộc đại nhân không ra tay trừng phạt cảnh cáo?", giọng Tô Nguyệt có chút không kiên nhẫn.

Mộc đại nhân nghe vậy liền lắc đầu, "không, không, dĩ nhiên phải trừng phạt rồi, tiểu thư đợi ta một chút."

Nói rồi liền chạy đi lấy roi. Trong nhà lao lúc này chỉ còn mỗi Quân Mộ Ngọc đầu óc choáng váng và Tô Nguyệt ra thì không còn bất cứ ai.

Tô Nguyệt liền nhẹ nhàng đi lại, đưa chân lên đạp thẳng vào ngực Quân Mộ Ngọc. Nàng đạp mạnh đến độ Quân Mộ Ngọc ngả rạp ra sau, y đưa tay lên ôm ngực, sắc mặt trắng hơn cả giấy, hít thở cũng trở nên không thông.

"Ư..."

Tô Nguyệt nhếch mép cười gằn, "ngươi cũng có ngày hôm nay sao Mộ Ngọc, không có ai có thể bảo vệ ngươi, đơn độc đến đáng thương."

❖❖❖❖❖❖❖❖❖❖❖❖❖❖❖❖❖❖❖❖