Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 81: Yểu Phi



Hạ Vân Tự gật đầu: "Nói đi."

Oanh Thời xua tay cho các cung nhân lui xuống, tự mình đi đóng cửa điện lại.

Tiểu Lộc Tử lúc này mới tiến lên, nói rõ đầu đuôi: "Rượu này thật sự lợi hại, người nhà nương nương tìm đến danh y cũng không kiểm tra ra gì, sau đi hỏi Lạc Tư... Y giả Lạc Tư không mạnh như Đại Túc chúng ta, nhưng chỗ bọn họ cho phép dùng dược nô thí dược. Lang trung kia tự dùng không có kết quả, nên dùng tới dược nô, vốn cũng không nhìn ra điều gì, nhưng tối đó ở chỗ dược nô, nghe nói gã và thê tử của mình... Khụ, động tĩnh khá lớn, lúc này mới phát hiện manh mối."

Hạ Vân Tự chìm vào trầm mặc, Tiểu Lộc Tử quan sát thái độ của nàng, sợ mình nói không rõ, vội giải thích tiếp: "Thân phận nô lệ Lạc Tư thấp kém, thậm chí không bằng nô tịch ở Đại Túc, cho dù thành gia hành phòng, làm sao dám gây ra động tĩnh lớn như vậy? Cho nên lang trung kia lập tức nhìn ra chỗ không đúng."

Hạ Vân Tự hít sâu một hơi: "Là đồ làm ấm tình?"

"Vâng." Tiểu Lộc Tử khom người, "Lang trung kia cũng rất cẩn thận, sau khi nhìn ra manh mối liền tiếp tục nghiệm mấy ngày, mới chắc chắn trong rượu có đồ làm ấm tình. Nhưng phân lượng vô cùng nhỏ, khiến người uống không lập tức động tĩnh, chờ tới khi lên giường mới muốn... Thời điểm làm những chuyện đó, có thêm một chút đưa đẩy sẽ khiến người ta quên hết tất cả."

Hạ Vân Tự khẽ cười.

Chẳng trách, tối ấy trên cung yến Trung Thu hắn uống rượu của Diệp thị, tới tối hành động liền trở nên mạnh bạo.

Nghĩ như vậy, Diệp thị hàng đêm kêu rên đến mức Triệu Nguyệt Dao không thể nghỉ ngơi cũng chẳng có gì lạ.

Tiểu Lộc Tử nói tiếp: "Chỗ lợi hại của rượu này không chỉ có vậy!"

Hạ Vân Tự nhìn gã.

"Trong rượu còn bỏ thêm chất gây nghiện, nhưng phân lượng cũng rất nhỏ, không thể hiện rõ ràng, dùng lâu sẽ khiến người ta không thể bỏ, cho nên Diệp thị dùng cách này xuân phong đắc ý nhiều ngày như vậy vẫn không bị ai phát hiện."

"Đúng là thứ tốt..."

Đồ tốt như vậy nhưng lại nằm trong tay Diệp thị, tính tình nàng ta nông cạn, dựa vào món đồ này cũng không thể gây ra sóng gió. Nếu đổi thành kẻ có tâm cơ thâm trầm dùng, e rằng hậu cung này sẽ phải đổi chiều.

Mà thứ này dù sao vẫn giúp nàng ta có được thứ mình muốn, vào cung mới hơn một năm đã có quang cảnh như hiện giờ, hơn nữa lúc này đã là Quý Cơ chủ vị một cung, tấn phong còn nhanh hơn Hạ Vân Tự.

Nếu không có thứ này, chỉ với tình tính của nàng ta, muốn dựa vào gương mặt để được sủng ái thì rất khó.

Oanh Thời ở cạnh tiếp lời: "Cho nên Diệp Quý Cơ tặng thứ này cho Nhu Quý Cơ chính là muốn Hoàng Thượng ở chỗ nàng ấy uống rượu này, tới tối nổi hứng không thể cầm giữ, tổn thương tới hài tử của Nhu Quý Cơ?"

Hạ Vân Tự gật đầu: "Chỉ có cách giải thích như vậy."

Điểm này nhìn tuy ngốc, nhưng lại dùng rất hay, ngay cả thái y cũng không tra ra trong rượu có vấn đề, nếu hoàng đế uống, thật sự khiến Chu Diệu mất hài tử, tội cũng không tính tới đầu Diệp thị.

Mà nếu hoàng đế không uống thì cũng chẳng sao, càng sẽ không tổn hại tới Diệp thị nửa phần.

Chỉ là nàng hơi thắc mắc, Diệp thị và Chu Diệu vốn không có hiềm khích, nếu xét về tranh sủng, rõ ràng là giữa nàng và Diệp thị có mâu thuẫn nhiều hơn.

Vì sao Diệp thị không ra tay với nàng, thấy Chu Diệu có thai ngược lại không chịu đựng được?

Oanh Thời dò hỏi: "Nương nương có cẩn nói công hiệu của rượu này cho Trang Phi và Nhu Quý Cơ không, hay là trực tiếp bẩm báo Hoàng Thượng?"

Hạ Vân Tự xoa huyệt Thái Dương, cẩn thận cân nhắc: "Ta muốn gặp Diệp thị trước."

"... Gặp nàng ta làm gì?" Oanh Thời nhíu mày, "Nàng ta vừa mất con, Lục hoàng tử của nương nương bình an chào đời, nàng ta chắc chắn ghen ghét, nương nương hà tất vô duyên vô cớ chọc tới nàng ta? Một người thất sủng vốn đã vô dụng, không cần mất công như vậy."

"Đúng, một người thất sủng vốn đã vô dụng." Hạ Vân Tự cười lạnh, "Nhưng rượu của nàng ta tốt như vậy nhưng vô duyên vô cớ ở trong tay nàng ta, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"

Oanh Thời ngơ ngác khó hiểu.

Nàng lắc đầu: "Thôi, cũng không vội, ta còn ở cữ, hiện tại không thể đi gặp nàng ta, đợi ta tĩnh dưỡng khỏe lại rồi tính toán cũng không muộn."

Oanh Thời hành lễ: "Đúng vậy, hiện tại không có chuyện gì quan trọng bằng sức khỏe của nương nương."

Sáng sớm hôm sau, hoàng đế hạ chỉ, phong Hạ Vân Tự làm chính nhị phẩm Yểu Phi. Tiến cung năm năm, hiện tại nàng đã ngồi ăn cùng bàn với Thuận Phi và Trang Phi bạn giá nhiều năm, dưới gối còn nuôi hai hài tử, trong đó một người còn là đích trưởng tử do Hoàng Hậu sinh, so với Thuận Phi Trang Phi phong cảnh của nàng tốt hơn một chút.

Một tháng này, Hạ Vân Tự thật sự ngoan ngoãn "tĩnh dưỡng thân thể". Mọi chuyện đều không bằng thân mình khỏe mạnh, nàng còn đoạn đường rất dài, nếu sức khỏe sớm bị hủy hoại thì cái gì cũng như không có.

Trong một tháng này, mỗi lần rảnh rỗi Hạ Huyền Thời đều tới bên nàng, số lần lật thẻ bài theo đó ít đi.

Đối với việc này tuy không nói gì nhưng Ninh Nguyên hiển nhiên cao hứng hơn ngày thường. Thỉnh thoảng Hạ Vân Tự nói bóng nói gió hỏi nó vì sao tâm tình gần đây tốt như vậy, nó chỉ nhẹ giọng trêu đùa: "Những việc trong hậu cung con sớm đã hiểu hết, tuy rằng người chỉ là dì của con, trong mắt người ngoài người là thứ mẫu phi của con, nhưng người được sủng ái đương nhiên tốt hơn người khác."

Hạ Vân Tự sửng sốt, chọc nhẹ mũi nó: "Hiểu chuyện đấy, xem ra mấy năm nữa phải giúp con chú ý cô nương nhà người ta rồi."

Đây là lần đầu tiên Ninh Nguyên tiếp xúc với chung thân đại sự, mặt lập tức ửng đỏ, liếc nhìn nàng một cái, quẫn bách đến không nói được lời nào, buồn rầu rời đi.

Đợi ra cữ, Hạ Vân Tự liền tới Tư Tề Cung gặp Diệp thị chủ vị một cung dời tới đây.

Nói là chủ vị một cung, thật ra trong Tư Tề Cung này không còn cung tần nào khác, chỉ có một mình nàng ta mà thôi.

Tư Tề Cung này do Thuận Phi chọn, mỹ danh nói rằng nơi này thanh tịnh, có thể giúp nàng ta bình tĩnh vượt qua nỗi đau mất con, thực chất là để nàng ta tránh xa hoàng đế.

Nhưng Thuận Phi xử lý mọi chuyện rất êm đẹp, Tư Tề Cung tuy xa nhưng mới sửa chữa năm trước, tất cả đều xa hoa hơn Giai Nghi Cung trước kia nàng ta ở, khiến mọi người không thể nói Thuận Phi khắt khe.

Thanh danh của Diệp thị không tốt, thường ngày không có phi tần tới bái kiến, hoàng đế cũng đã sớm quên nàng ta.

Yểu Phi nương nương như mặt trời buổi trưa đột nhiên giá lâm, cung nhân đều giật mình, không biết sao nàng lại tới, thấp thỏm bất an lại tất cung tất kính mời nàng vào trong điện.

Vào chính điện là Thư Cảnh Điện, nàng tất nhiên ngồi vào ghế chủ vị, các cung nữ cẩn thận bảo nàng chờ một chút, sau đó vội vào tẩm điện mời Diệp Quý Cơ ra.

Hạ Vân Tự không thúc giục, để các nàng đi, chính mình nhìn quanh bốn phía, trong lòng thầm than Diệp thị đúng là nay đã khác xưa.

Mọi thứ trong Thư Cảnh Điện đều đẹp đẽ quý giá nhưng an tĩnh đến không một tiếng động. Bầu không khí như vậy sẽ toát ra một cổ thê lương, còn không bằng điện các tầm thường.

Không bao lâu, Diệp Quý Cơ được mời ra, Hạ Vân Tự ngước mắt nhìn, chỉ thấy gương mặt nàng ta còn thê lương hơn điện các tịch liêu này.

Đi tới, nàng ta hành lễ, thân hình gầy ốm lộ rõ.

Hạ Vân Tự nâng tay: "Quý Cơ ngồi đi."

Diệp Quý Cơ không nói một tiếng mà ngồi xuống, rất nhanh phát hiện Hạ Vân Tự đang hứng thú quan sát mình.

Nàng ta không vui mà hỏi: "Yểu Phi nương nương tới để chê cười thần thiếp sao?"

"Bổn cung hà tất chê cười Quý Cơ?" Hạ Vân Tự dời ánh mắt đi, "Chẳng qua bổn cung tò mò lúc trước Quý Cơ mất con cũng không thấy gầy ốm như vậy, mới hơn nửa tháng sao lại khác quá!"

Diệp Lăng Sương im lặng không đáp.

Hạ Vân Tự lại ra lệnh: "Các ngươi lui xuống đi."

Nhóm Oanh Thời hành lễ, người của Diệp thị hơi chần chờ, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch, theo lơi cáo lui.

Diệp Lăng Sương cảnh giác: "Nương nương có ý gì?"

Hạ Vân Tự khẽ cười, vuốt ve hộ giáp trên tay: "Tội lớn tru di cửu tộc Quý Cơ cũng dám phạm, bổn cung thật bội phục."

Lời này là thật, mọi chuyện nàng đều tính kế hoàng đế đã đủ to gan, ai ngờ còn có kẻ dám trực tiếp hạ thuốc với ngôi cửu ngũ?

Đúng là thiên ngoại hữu thiên (1)!

(1) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn

Diệp Lăng Sương chấn động: "... Nương nương nói gì vậy?"

Hạ Vân Tự đương nhiên nhận ra sự căng thẳng của nàng ta, ánh mắt nhìn nàng ta chằm chằm, nghiền ngẫm đánh giá: "Dùng thứ vừa làm ấm tình vừa gây nghiện... Ngươi nói xem nếu ta bẩm báo với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ ngũ mã phanh thây hay lăng trì cả nhà ngươi?"

Chỉ một câu này đủ đã phá tan mọi chống đỡ trong lòng Diệp Lăng Sương.

Cả người nàng ta mềm xuống, tay nắm chặt tay vịn ghế dựa mới không nằm liệt xuống.

Hạ Vân Tự híp mắt: "Bổn cung không ngờ bổn cung có cách nghiệm ra đúng không?"

"Sao..." Môi mỏng Diệp Lăng Sương mấp máy không ngừng, "Sao... Sao có thể?"

Ngay cả thái y cũng không nghiệm ra, sao nàng có thể nhìn ra manh mối!

Hạ Vân Tự thưởng thức nỗi sợ của nàng ta: "Quý Cơ có thân mình lả lướt như vậy, lăng trì từng đao chắc chắn rất đẹp."

Diệp Lăng Sương rùng mình: "Nương nương!" Nàng ta nhào về phía Hạ Vân Tự, nhưng hai chân mềm nhũn không có lực, nằm liệt mà quỳ gối.

Hạ Vân Tự nâng cằm nàng ta: "Chỉ đáng tiếc cho gương mặt này."

Diệp Lăng Sương lắc đầu thật mạnh, mạnh đến mức khó mà phân biệt là lắc đầu hay run rẩy.

Hạ Vân Tự nhất thời rất hưởng thụ dáng vẻ này, thu tay, hắng giọng một tiếng: "Hiện tại mạng của ngươi coi như đã nằm trong tay ta. Ta hỏi ngươi hai việc trước, ngươi trả lời đúng sự thật cho ta."

Ngay cả đáp Diệp Lăng Sương cũng không dám, cả người đều căng chặt.

Hạ Vân Tự hỏi: "Một, chuyện rượu này, còn ai biết không?"

Diệp Lăng Sương giãy giụa một hồi, cuối cùng đành từ bỏ: "Đó là phương thuốc tổ truyền nhà thần thiếp..."

Đúng là ngu ngốc! Hạ Vân Tự bất mãn nhíu mày: "Ta nói trong cung!"

"... Không có." Diệp Lăng Sương lập tức lắc đầu: "Trong cung không có ai biết."

Nàng không yên tâm mà truy hỏi: "Cung nhân hầu hạ bên cạnh cũng không biết?"

"Không biết." Diệp Lăng Sương co rúm người, "Thần thiếp... Thần thiếp cũng biết đây là trọng tội."

"Được." Hạ Vân Tự gật đầu, "Hai, ngươi vì sao hận Nhu Quý Cơ như vậy? Theo ta biết giữa ngươi và nàng ấy không có ân oán gì."

"Ả khắc chết hài tử của ta!" Diệp Lăng Sương thống hận trả lời.

Hạ Vân Tự nhíu mày.

Diệp Lăng Sương lạnh giọng: "Ả vừa có thai, Ngũ hoàng tử của ta liền chết non, đương nhiên do ả khắc chết hài tử của ta!"

Hạ Vân Tự lặng lẽ nhìn.

Nỗi hận này, sự không cam lòng này xuất hiện trên người nữ tử đột nhiên mất con không hề kỳ lạ. Nếu Ninh Nguyên hay Lục hoàng tử đột nhiên xảy ra chuyện, nàng có lẽ cũng sẽ điên điên khùng khùng, không còn bình tĩnh.

Nhưng Chu Diệu biết mình có thai là chuyện cuối tháng tám, khi đó Ngũ hoàng tử đã chết non hai tháng, liên tưởng hai việc này với nhau, suy tính ngày Chu Diệu có thai, rồi đưa ra kết luận như vậy...

Nàng đánh giá người tâm tư có hạn trước mặt, dứt khoát hỏi: "Là tự ngươi nghĩ như vậy hay có ai nói với ngươi?"

Lời còn chưa dứt, cằm nàng ta bỗng nhiên đau đớn, đau đến thét một tiếng chói tai.

Ngạc nhiên ngước mắt nhìn, chỉ thấy tay Hạ Vân Tự không biết lại duỗi tới khi nào, không giống như khi nãy chỉ nâng cằm, hiện tại nàng đang dùng sức bóp chặt cằm nàng ta.

"Ta đang hỏi ngươi đấy! Nói!"

Diệp Lăng Sương bị nàng dọa sợ, đầu óc trống rỗng.

"Hoa... Hoa Cam... Cung nữ chưởng sự bên cạnh thần thiếp, là nàng ấy nhắc trước."

Hạ Vân Tự buông nàng ta ra.

Diệp Lăng Sương co rúm người lại, không dám hé răng, thậm chí không đám nhìn nàng.

Nàng từ trên cao nhìn xuống nàng ta, lắc đầu.

Ngu xuẩn!

Thải Linh ngày xưa đắn đo như vậy tốt xấu cũng vì đối phương hứa cho ả chỗ tốt. Còn nàng ta thì hay rồi, cứ thế để cung nữ bên cạnh lừa gạt.

Nàng ta vì vậy mà hận Chu Diệu, lại không chịu nghĩ xem vì sao hài tử mình chết.

Bên cạnh có người âm thầm tính kế, nàng ta thì hồn nhiên không biết.

Nhưng cũng may, nàng cuối cùng cũng trong sương mù tìm thấy chỗ sáng là Hoa Cam.

Hạ Vân Tự xoay người ngồi xuống, lãnh đạm nhìn Diệp thị: "Chúng ta làm một giao dịch."