Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 88: Thiết lập bố cục



Hạ Vân Tự sửng sốt, đang muốn mở miệng, hắn đã dời ánh mắt đi.

Đắp chăn cho Ninh Nghi, hắn vẫn nhẹ giọng: "Lời thần quỷ nói nghe qua là được, trẫm biết nàng sẽ không làm ra chuyện như vậy."

Giống như cái chớp mắt hít thở không thông kia chỉ là ảo giác của nàng.

Nàng mỉm cười: "Vâng, trong cung có nhiều hoàng tử công chúa, thần thiếp tội gì hơn thua với hài tử của Diệp Quý Cơ?"

Tuy nói thế nhưng đáy lòng nàng không ngăn được mà sợ hãi, vừa rồi cái chớp mắt kia không phải ảo giác, ánh mắt hắn có thâm ý khác, chẳng qua không nói thẳng với nàng mà thôi.

Sau khi về tẩm điện, tất cả vẫn như thường, đợi hắn tắm gội thay y phục xong, nàng liền cùng hắn uống chung rượu ngon.

Rượu này do Diệp Quý Cơ đưa tới, luôn có thể khiến hắn hứng thú bừng bừng.

Trước đây Diệp Quý Cơ dựa vào chút điểm này để được sủng ái, nhưng sau khi nàng ta thất sủng, vì sao hoàng đế không hoài nghi lý do lúc trước mình sủng ái nàng ta như vậy.

Ranh giới giữa khó hiểu và mong manh cách nhau rất gần, bởi vì dù Hạ Vân Tự biết nghiệm ra chỗ khác thường trong rượu không phải huyện dễ nhưng cũng không dám quá lớn mật.

Do vậy, rượu Diệp Quý Cơ dâng lên mới là "các cung đều có".

Các cung đều có, hắn ở chỗ khác cũng có thể uống được, nhưng chỉ nổi hứng thú với nàng, từ đó sẽ không thấy lý do nằm trong rượu.

Một chung rượu, màn che buông xuống, kiều diễm triền miên.

Chìm trong vui thích không thể ngăn được đủ khiến người ta vứt bỏ mọi tâm sự.

Đợi đến lúc đi vào giấc ngủ, Hạ Vân Tự đã vô cùng mệt mỏi. Hắn nhìn nàng ngáp một cái liền nhắm mắt, bình yên thiếp đi.

Hắn chăm chú nhìn nàng, ý cười mãnh liệt trong đáy mắt nhạt đi, cuối cùng lộ ra một tia lạnh lẽo.

Nhưng rất nhanh, chút lạnh lẽo này cũng biến mất, hóa thành ba phần bất lực, bảy phần ôn nhu, cùng một tiếng thở dài.

Hắn nhìn ra nàng đang tính kế.

Sự việc đã qua lâu như vậy, nào ra trái một chuyện Giai Huệ Hoàng Hậu và Ngũ hoàng tử báo mộng, phải một chuyện bọn họ muốn trả thù?

Có điều, thôi.

Việc này hẳn không phải do nàng tự dựng lên. Hắn bình tĩnh suy nghĩ, tiếng khóc trẻ con mới sinh ngoài Vĩnh Tin Cung có lẽ liên quan tới lời đồn nàng hại chết Ngũ hoàng tử. Nàng lợi dụng chuyện Hoàng Hậu báo mộng chẳng qua là phản kích mà thôi.

Nàng phản ứng thật nhanh, câu chuyện có thể kể chu toàn như vậy.

Đúng là nữ nhân thông minh.

Hắn không thể vì thế mà trách nàng.

Thật ra trước đó hắn biết nàng đã tính kế vài chuyện nhưng cũng chưa từng hỏi đến, cứ mặc nàng là được.

Hiện tại thêm ba phần cảnh giác và không vui có lẽ vì liên quan tới Hạ gia.

Hắn không nghi ngờ lòng trung thành của Hạ gia, nhưng đó dù sao cũng là thế gia trâm anh trong triều, hắn không thể không đề phòng, không thể không để bụng việc họ làm.

Nhưng ngẫm lại, không cần quá căng thẳng.

Sách sử chính thư nàng còn không đọc, chính sự sẽ không dính lấy nàng.

Hắn cũng nghi thần nghi quỷ, nghĩ nàng nếu tính kế hắn nhiều quá liệu có thể giả hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn đánh mất ý niệm hoang đường này.

Mới tiến cung không lâu nàng đã để lộ khuyết điểm, bản thân chỉ là tiểu cô nương chưa trải sự đời, một lòng nhớ mong tỷ tỷ mà thôi.

Bất tri bất giác hắn cũng thiếp đi, hôm sau còn phải xuống giường thượng triều sớm. Trước khi rời khỏi Phương Duyên Điện, hắn cúi người hôn nàng, nang xoay người, vẫn duy trì tư thế ngủ, giống như mơ hồ đáp một tiếng cho xong việc.

Đợi nghe tiếng bước chân hắn đi xa, nàng mới mở bừng mắt.

Hắn nghi ngờ nàng.

Suy nghĩ này khiến nàng rét run.

Ít nhất tại chuyện đó, hắn nghi ngờ nàng.

Nàng không rõ mình sơ hở ở đâu, nhưng đế vương đa nghi, tuy nàng làm việc chu toàn nhưng khó tránh khỏi.

Huống chi việc này nàng chỉ bị động chống cự, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể duy trì cục diện, vẫn chưa nắm gọn mọi chuyện trong tay.

Vẫn là mau chóng giải quyết cho thỏa đáng.

Vì thế dùng bữa tối xong, Hạ Vân Tự liền tới Khánh Ngọc Cung gặp Trang Phi, bàn bạc kế tiếp phải làm thế nào.

Chuyện hoàng đế nghi ngờ nàng đương nhiên không nhắc tới, chỉ nói không muốn đêm dài lắm mộng.

Trang Phi trầm mặc suy nghĩ: "Nàng ta vốn muốn khiến Hoàng Thượng nghi ngờ trong việc của Ngũ hoàng tử muội không được sạch sẽ, khiến muội mất đi sủng ái, nhưng tối qua Hoàng Thượng vẫn lật thẻ bài của muội, chứng tỏ Hoàng Thượng vẫn tin chuyện "Hoàng Hậu nương nương báo mộng" hơn, bàn tính này xem ra nàng ta uổng phí rồi."

Hạ Vân Tự gật đầu: " Đúng vậy, chuyện này coi như qua. Có điều, nếu ta là người đó, bố trí đại cục như vậy, nhất định còn có hậu chiêu."

Nếu cứ đầu voi đuôi chuột như vậy, liệu có quá uổng phí lời đồn trước đó không?

Giả thần giả quỷ, lại đồn đãi huyên náo tới cả hậu cung đều biết, nếu đã bỏ ra vốn gốc, vậy phải thu được gì đó.

Một kế không thành, ít nhất phải tính xem tiếp theo nên làm gì.

Hạ Vân Tự trầm ngâm: "Trên người ta ngoại trừ thánh sủng, hai đứa nhỏ là quan trọng nhất."

Trang Phi nhíu mày lắc đầu: "Nàng ta không có hài tử, tính kế muội chính vì đoạt hài tử, hại bọn chúng để làm gì?"

Đây cũng là chỗ Hạ Vân Tự không nghĩ ra, chỉ nói: "Ghen ghét và thù hận trong cung thường không thể giải thích."

Trang Phi gật đầu: "Cũng đúng, hiện giờ cứ đi một bước tính một bước. Lòng người khó dò, sao có thể nhìn thấu!"

OoOoO

Bởi vậy Hạ Vân Tự liền xuống tay an bài.

Rất nhanh đã tới lập xuân, thời tiết ngày càng ấm áp, trong cung đã hoàn toàn cởi bỏ y phục mùa đông cồng kềnh, thay bằng xiêm y mùa xuân thoải mái.

Xuân sắc tràn ngập, xiêm y mùa xuân cũng đẹp hơn mùa đông rất nhiều. Cung nữ trẻ tuổi cũng thừa dịp trang điểm lộng lẫy, lén cài thêm trâm, có khi không hợp quy củ, nhưng các chủ tử đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Hạ Vân Tự lại vì vậy mà phạt Yến Vũ, bắt nàng quỳ ở trước điện, kêu Tiểu Lộc Tử tát mười cái để ghi nhớ.

Yến Vũ là một trong tám đại cung nữ nàng mang theo từ nhà đến, ngày thường trước mặt cung nhân của Duyên Phương Điện rất có uy nghiêm, bị bạt tai trước mặt mọi người như thế có thể nói là mất hết mặt mũi.

Sau đó lại đến một lần tết Thượng Tị rồi ngày giỗ của Hoàng Hậu, hôm ấy Hạ Vân Tự xuống giường từ sớm, tới Tiêu Phòng Điện.

Ninh Nguyên rất hiểu chuyện, ngày như vậy sẽ đòi đi cùng nàng. Nàng đơn giản dẫn hai đứa nhỏ tới Tiêu Phòng Điện, đập đầu kính hương trước bài vị của Giai Huệ Hoàng Hậu.

Ninh Nguyên mang theo kinh văn mình chép tới, còn viết một bài tế văn, đốt trước linh đường.

Trang giấy hóa thành tro tàn trong thau đồng, nó hít sâu một hơi, ngẩng đầu đang muốn nói chuyện với dì, lại thấy dì không nói lời nào mà nhìn linh vị của mẫu thân, rơi vào trầm tư.

Tình cảm giữa dì và mẫu thân rất sâu, việc này nó biết, vì thế nó không quấy rầy, an tĩnh ở bên cạnh chờ.

Qua một lát, dì nhấc váy quỳ xuống đệm hương bồ, hành đại lễ.

Tỷ tỷ.

Đáy lòng Hạ Vân Tự thầm gọi một tiếng.

Việc hôm nay không phải chuyện tốt, nhưng muội bắt buộc phải tương kế tựu kế như vậy mới có thể tiếp tục con đường này.

Ninh Nguyên... Muội không thể để nó xảy ra chuyện, nó là người tỷ yêu thương nhất, cho dù trả bằng tính mạng muội cũng sẽ bảo vệ nó chu toàn.

Nhưng Ninh Nghi, nó là nhi tử của muội, cũng là cháu trai của tỷ.

Một mình muội ở đây không có quyền lựa chọn giữ hay bỏ, nhưng tỷ tỷ phải biết, nó cũng là tình cảm chân thành trong lòng muội.

Chỉ cầu xin tỷ nếu ở trên trời có linh có thể bảo vệ nó nhiều hơn, giống như tỷ đã từng bảo vệ muội vậy.

Để nón bình bình an an vì muội vượt qua kiếp này, bản thân nó cũng vượt qua kiếp này.

Dứt lời, nàng đứng dậy, lần nữa dâng ba nén hương, xoay người phân phó nhũ mẫu: "Bế Ninh Nghi về trước, cẩn thận đừng để nó nhiễm phong hàn."

Nhũ mẫu hành lễ nhận lời.

Nàng lại nhìn Tiểu Lộc Tử, bảo gã đi theo.

Tiểu Lộc Tử hiểu ý khom người, lập tức cùng nhũ mẫu lui xuống.

Hạ Vân Tự lặng lẽ nhìn theo họ một lúc lâu mới dời mắt đi.

Ninh Nguyên ngửa đầu nói: "Con cũng về trước, còn phải luyện cưỡi ngựa bắn cung."

Hạ Vân Tự nhìn nó: "Hôm nay là ngày giỗ mẫu hậu của con, cùng dì đi dạo một chút, lát nữa rồi cưỡi ngựa bắn cung."

Nhìn nét mặt nàng tràn đầy ảm đạm sầu bi, Ninh Nguyên không thể cự tuyệt, gật đầu đáp vâng, liền cùng nàng rời khỏi Tiêu Phòng Cung.

Nhóm người nhũ mẫu hẳn còn chưa đi xa, lát nữa sẽ phải đi ngang Ngự Hoa Viên.

Mà trước khi qua Ngự Hoa Viên sẽ phải qua một chỗ yên lặng, cung thất hai bên đều không có người ở.

Nàng và Trang Phi đã tính toán, nếu Nghi Tiệp Dư đủ lớn mật, lớn mật như từng trực tiếp đẩy nhũ mẫu xuống núi hại chết Ngũ hoàng tử, nơi đó là chỗ rất tuyệt vời.

Nếu ai đó cố tình mượn cơ hội này báo với nàng ta, nói nhũ mẫu và Ninh Nghi hiện đang ở đó, xúi giục nàng ta đi, vậy nàng ta khó mà cự tuyệt.

Nàng không đi về phía bên kia, sau khi tùy đi đi dạo một chút, cuối cùng dẫn Ninh Nguyên cùng đến Tử Thần Điện.

Hôm nay hoàng đế vẫn đi đế lăng tế điện Hoàng Hậu, sau giờ Ngọ sẽ về, bọn họ ở đây chờ, đúng lúc có thể dùng hắn cùng dừng bữa trưa.

OoOoO

Một lát sau, trên đường hồi cung, nhũ mẫu ôm Ninh Nghi đi về phía trước, chợt thấy Oanh Thời xuất hiện, nôn nóng hỏi Tiểu Lộc Tử: "Tiền giấy nương nương chuẩn bị cho Giai Huệ Hoàng Hậu ngươi để ở đâu?"

Tiểu Lộc Tử trả lời: "Ở sương phòng phía Tây!"

Oanh Thời lại nói: "Nói bậy, ta và Yến Thời đi tìm đều không thấy. Ngươi mau về tìm cùng ta, miễn cho nương nương lát nữa trở về không thấy sẽ thương tâm khổ sở." Dứt lời, nàng kéo Tiểu Lộc Tử rời đi.

Nhũ mẫu ghi nhớ lời Hạ Vân Tự căn dặn, vội ngăn cản: "Cô nương, còn Lục hoàng tử..."

"... A!" Oanh Thời giống như lúc này mới nhớ tới nhũ mẫu, nhíu mày thở dài, "Tình cảm giữa nương nương và Giai Huệ Hoàng Hậu ngươi cũng biết, ta và Tiểu Lộc Tử thật sự phải vội về tìm. Nơi này cách Vĩnh Tin Cung không xa, ngươi cũng nhanh về là được."

Nói rồi, nàng kéo Tiểu Lộc Tử, hai người nhanh như chớp đã không thấy đâu. Nhũ mẫu bế hài tử, nào đuổi kịp bọn họ, chỉ đành bình tĩnh lại, ôm hài tử tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng gần đây Lục hoàng tử đã nặng hơn, nhũ mẫu đi nhanh một lúc liền không tự chủ mà chậm lại, không dám nhanh lên, sợ làm Lục hoàng tử té ngã.

Mắt thấy cách Ngự Hoa Viên chỉ còn mấy trượng, đột nhiên có hai gã hoạn quan như quỷ mị xuất hiện, chắn trước mặt bà.

Người vóc dáng cao gầy ngoài cười như trong không cười hỏi: "Phàn thị đúng không?"

Nhũ mẫu rùng mình: "Vâng... Là ta, hai vị công công có việc gì không?"

Người thấp hơn lấy ra một vật, Phàn thị chăm chú nhìn, là một thỏi vàng, nặng trĩu, phân lượng không nhẹ.

Hoạn quan cầm thỏi vàng kia nói: "Chúng ta có một vụ mua bán muốn làm với ngươi, cung thất phía trước không có ai ở, chúng ta qua đó ngồi đi?

Cách người này nói chuyện hoàn toàn không có ý mua bán, Phàn thị sớm đã nâng cao phòng bị, lập tức nghĩ đến chuyện của Ngũ hoàng tử.

Không chỉ có Ngũ hoàng tử, còn nghĩ tới nhũ mẫu của Ngũ hoàng tử.

Lúc ấy nhũ mẫu ôm tiểu hài tử lên sườn núi như vậy đã vô cùng kỳ quái, còn chết không rõ ràng như vậy, càng kỳ lạ!

Hiện tại hai người này đột nhiên lấy số tiền lớn dù bà tới chỗ không người, cũng kỳ quái.

Phàn thị nghĩ, không lẽ nhũ mẫu của Ngũ hoàng tử chính vì bị số tiền này dụ hoặc mà đi theo họ, sau đó bị đẩy xuống núi, ngay cả mạng cũng không còn?

Phàn thị lui nửa bước, nhìn xung quanh, nơi này tuy hoang tàn vắng vẻ, kêu cứu khó có thể được đáp lại, nhưng vẫn có thể chạy.

Nếu theo bọn họ qua bên kia, chút cơ hội bỏ chạy cũng không có. Vậy đừng nói là Lục hoàng tử sẽ gặp nguy hiểm, ngay cả mệnh của bà cũng chưa chắc giữ được.

Bà không muốn giống nhũ mẫu của Ngũ hoàng tử chết không rõ ràng!

Phàn thị lui một bước.

OoOoO

Ở Tử Thần Điện, Hạ Vân Tư vẫn giống ngày thường ngồi ngay ngắn, cùng Ninh Nguyên chờ hoàng đế trở về.

Ninh Nghi...

Nàng nắm chặt tay vịn, tim đập nhanh không ngừng, sống lưng đã toát mồ hôi lạnh, ngay cả hơi thở cũng lạnh xuống.