Văn Khương Công Chúa

Chương 130: Văn Khương ghen (H)



Văn Khương há to miệng muốn nơi điều gì, nhưng lại lực bất tòng tâm.

**

Mấy ngày liên tiếp sau sinh, Tiểu Đào bưng lên đều là thịt băm, Văn Khương có chút buồn nôn nuốt không trôi, tinh tế hỏi tới mới biết thịt băm này đều do Dịch Nha làm, Văn Khương ra lệnh Tiểu Đào bưng bỏ.

Sau khi Tề Quốc lớn mạnh,   không biết là ai truyền tin tức đi ra ngoài, nói là phu nhân Tề vương sủng ái nhất có thai không thể hầu hạ quân chủ, khiến các nước khác đều chen lấn đem công chúa nước mình hướng dâng lên. Vốn Văn Khương cũng lười để ý mấy việc vặt này, nào biết khi Tiểu Bạch nhìn thấy thư tín của Tuyên Khương nói muốn đem nhi nữ tới Tề quốc, lập tức liền đen mặt.

Tiểu nha đầu kia mới bây lớn? Nhiều lắm thì mới lên chín tuổi, lại là họ hay gần với Tiểu Bạch, Tuyên Khương ước chừng là trong lòng Tiểu Bạch không coi trọng luân lý, bằng không cũng không dám viết thư truyền đạt như thế.

"Người định làm như thế nào?"

Văn Khương nhẫn nhịn nộ khí trong lòng.

"Lời này nghe từ đâu?"

Tiểu Bạch rất ít thấy nàng tức giận, không khỏi khóe miệng gợi lên một nụ cười.

"Tuyên Khương viết thư cầu thân, cũng không phải là ta chủ động, nàng vì sao vô duyên vô cớ tức giận?"

Văn Khương cũng biết chính mình không chiếm lý. 

"Gần nhất tất cả nước đều đưa tới mỹ nhân, trong cung quá chen lấn, muội đang nghĩ mình có nên dọn khỏi Câu Dặc cung?"

"Tiểu muội"- Tiểu Bạch ý cười dần mạnh lên.

"Nhiều năm như vậy, cũng đã là mẹ người ta còn lại ghen tuông vô cớ! "

"Nào có" -  Văn Khương đỏ mặt.

"Tại sao không có?" Tiểu Bạch ôm trụ nàng.

"Nàng cùng Trọng Nhĩ gặp mặt ta còn chưa tính toán"

" muội cùng hắn không có..."

"Suỵt, ta biết."

Văn Khương cúi đầu không nói, trong cung  này chỗ nào không phải của hắn? Có chuyện gì có thể tránh được mắt hắn?

"Lại suy nghĩ lung tung phải không?" Tiểu Bạch điểm điểm chóp mũi, "Trọng Nhĩ nói thân thể nàng còn yếu, sinh con đã mất nhiều máu, nói là sau 3 tháng mới có thể hành phòng"

"Hắn cư nhiên cùng người nói vấn đề này?"

"Hắn là y giả, làm sao không thể?"

Văn Khương cười yếu ớt, câu trụ cổ Tiểu Bạch.

"Tam ca muốn đi nhìn Cẩn nhi  một chút khi?"

"Cẩn nhi còn nhỏ, đoán chừng nhũ nương đã sớm liền dỗ nó ngủ, ta trái lại rất có hứng thú muốn sinh thêm cho cẩn nhi vài đệ đệ hay muội muội"

Hắn kéo trụ tay Văn Khương  hướng tới giữa hai chân mình sờ soạng, Văn Khương xấu hổ đến thiếu chút nữa đưa tay rút về, chỗ dưới bụng nam nhân thẳng đứng dị thường.

Tiểu Bạch bám vào người đem môi rơi trên bộ ngực sữa, hồng hạt nhỏ nhắn xinh xắn bị  môi lưỡi vững chắc ngỗ ngược hàm cắn kích thích làm  thân thể nàng chấn động, thất thần la hoảng lên, hắn hôn so với lửa còn muốn nóng bỏng hơn, những nơi đi qua, giống hệt chỉnh thân thể đều muốn bốc cháy.

"A... Ưmn... Nóng quá..."

Bất đồng nàng nghĩ nhiều, bàn tay Tiểu Bạch  đã thiếp tại giữa hai chân Văn Khương, cánh tay vững chắc vừa dùng lực tách ra...

Bên trong tiểu huyệt thấm ướt mà hoạt nị xúc cảm đem con ngươi nam tử sắc đỏ hồng trong dục vọng phiên giảo càng thêm điên cuồng,  hắn tham lam mút thỏa thích bên trong mật hoa, thanh âm khàn khàn:

"Văn Khương,nàng thơm quá rất ngọt a."

Văn Khương đỏ mặt khó nhịn rên rỉ, ánh mắt xinh đẹp như nước mơ mơ màng màng.

"Bôi ít thuốc được chứ?"

"Vì sao?" Văn Khương không nói.

"Hơn một năm không có làm, sợ nàng đau."

"Ưm"

Văn Khương gật đầu, Tiểu Bạch tìm kiếm ra một cái hộp, ngón tay thon dài quệt chút dược cao hướng tới miệng cánh hoa miệng trạc đi.

"A _ _"

Nàng kìm lại không được móc nổi lên ngón chân.

"Rõ ràng đã đã sinh con, vì sao vẫn chặt như vậy,  hai ngón tay ts còn không thể nào vào được? Hửm?"

Tiểu Bạch cởi ra y phục trên người còn sót lại, đem côn th*t cực lớn sưng tấy đối diện tiểu huyệt run rẩy, bắt lấy  mắt cá chân mạnh mẽ nâng cao, vòng eo chuẩn xác liền đem cự vật hung hăng đưa vào hoa tâm.

"A a a a, đau _ _"

Phía dưới bị cưỡng bức căng trướng  xé rách thống khổ khiến nàng trong chốc lát chảy xuống mấy giọt nước mắt.

"Ahh..."

Tiểu Bạch vừa thoải mái vừa đau đớn rên rỉ một tiếng.

"Quả nhiên là cực phẩm, buông lỏng một ít... Tiểu huyệt cắn vi huynh quá chặt..."

"Như thế sao?"

Văn Khương đỏ mặt phối hợp hắn, nào biết bên trong hoa huy*t lại không chịu lý trí nàng khống chế, đột ngột đem cự vật xâm phạm đi vào kẹp chặt một ít.

"A" - Xảy ra bất ngờ kích thích khiến  thân thể Tiểu Bạch chấn động, ngũ quan anh tuấn đều bắt đầu vặn vẹo, con ngươi đen nhánh mây đen cuồn cuộn, dục vọng trong cơ thể hắn bị cầm tù đã lâu giờ phút này như mãnh thú toàn bộ gầm rống nhảy trào ra tới.

Hai tay đẩy ra kiều nhuyễn khe mông, dụng lực một cái đem trọn căn cự vật toàn bộ đâm vào, nộn nhục bị chen lấn đến bất lực lệch qua hai bên, theo cự vật ra vào cùng cọ xát liên tục chảy ra dịch mật.

"A... Ưmn..."

Nàng tại lúc dục vọng Tiểu Bạch mãnh liệt như thủy triều, lắc đầu run rẩy, theo một lần cuồng dã tiến nhập, nàng chỉ cảm giác bên trong thân thể dục hỏa cũng bắt đầu bốc cháy, chút ít trong đau đớn mang theo khoái cái quen thuộc, làm nàng vừa đau vừa vui sướng, ánh mắt nhìn nam nhân không biết tiết chế cường hãn va chạm xuống dần dần rời rạc...

Gậy sắt thất thường chọc lộng mềm mại hoa tâm, càng hung ác hướng đâm đi vào, khiến chỗ hai người giao hợp chặt chẽ tương liên, không lưu một tia khe hở, chống lộng lấy hoa tâm, quyết tâm đụng nhau, bên trong tiểu huyệt bị chống rách đau đớn cùng xương mu nơi ma sát bị đụng chạm đau đớn làm nàng lại sợ vừa đau nhắm lại đôi mắt đẹp khóc kêu lên.

"Ahh... Ưm. Ưm.. A a... Đau quá... Thật sâu....."

Tiểu Bạch đem cả người nàng ôm lên, để nàng dán vào trên người mình, toàn bộ tiểu huyệt thêm sâu vào sít sao đè ở trên cự vật. 

" tiểu muội, này vài ngày tới ta sẽ không rời khỏi chỗ này."