Văn Khương Công Chúa

Chương 55: Tương phùng!!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chờ chút."

Văn Khương nhìn chằm chằm những bóng đen kia, trong lòng tim đập thình thịch, nếu như hiện tại có hành động khinh xuất, làm không tốt, bọn họ giờ phút này đi ra ngoài sẽ bị tóm chẳng khác gì bắt rùa trong hũ.

"Còn chờ gì nửa?"

Công tử Hốt không rõ nguyên do, vừa định nhấc chân liền phát hiện bảo kiếm trong tay càng nặng, hắn thậm chí nhận thấy thanh kiếm trong mình đang cử động, cánh tay trở nên tê dại đến phát đau.

Văn Khương cũng phát giác sự khác thường, chỉ thấy công tử Hốt sắc mặt trắng bệch, giọt mồ hôi thuận theo bên trán chảy xuống.

Bên ngoài một vần sáng lóe lên, kiếm trong tay công tử Hốt phảng phất như có sinh mệnh, kêu gào muốn phá tan gông cùm xiềng xích...

Trong chốc lát nhìn đến hào quang hiện lên trong mắt, Văn Khương căn bản không kịp thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy từ phía chân trời truyền đến một tiếng vang thật lớn, Văn Khương lại nghe thấy thanh âm vó ngựa bước loạn, cảm giác sắp chứng kiến một trận tranh đấu lẫn nhau..

Một bóng người lưu loát mà chém giết đám dị nhân, xác chết nằm ngổn ngang, máu nhuộm đỏ một vùng đất tuyết. Văn Khương nguyên bản ẩn náu ở một mái tranh vì kiếm khí rung chuyển mà sụp hơn phân nửa, nàng một thân một mình đứng nguyên một chỗ. Tầm mắt không hẹn mà tương hội với con ngươi đen bạc của nam nhân. Môi hồng run rẩy mấp máy:

" Tam ca"



Mà bên kia Cơ Hốt bị kiếm khí chấn thất điên bát đảo cũng kinh ngạc nhìn hai người.

"Tiểu muội"

Bạch công tử cầm theo kiếm đi đến trước mặt nàng, ánh mắt sáng rực.

Bên kia mười mấy tên hộ vệ ước chừng cũng là tháo gỡ phòng trước khốn đốn đi đến chỗ công tử Hốt, mấy người ngăn chạn trước mặt tiểu Bạch

, bọn hắn nhất thời còn khó mà phân rõ đối phương rốt cuộc là địch là bạn.

Tiểu Bạch dắt tay Văn Khương, căn bản không có ý tứ cùng đám người kia chào hỏi, vừa mới chuẩn bị rời đi chỉ nghe thấy sau lưng hắn công tử Hốt hô một câu.

"Hỏng rồi,kiếm của ta không thấy nửa."

Xoay chuyển tức thì, đám người kia liền từ phía sau hai người bọc bao vây lại..

"Công chúa, công tử, các người đi trước, thuộc hạ sẽ đối phó đám loạn đảng này"

Từ xa phi đến, Tang Du giương kiếm nhìn về phía huynh muội Văn Khương nói. Nhưng Tiểu Bạch lại giơ tay lên, nhàn nhạt:

"Các ngươi nếu đang hoài nghi cũng có thể qua kiểm tra."

Nói, hắn tiện tay rút ra Thừa Ảnh ki, ánh hào quang chói mắt rõ ràng trước mặt đám người bọn họ.

Công tử Hốt thất vọng nhìn thanh kiếm kia, hắn đương nhiên biết kiếm trong tay mình vì sao không thấy, theo số đạo bạch quang cùng nhau biến mất ngay trước mắt mình..

"Để bọ họ đi, "

công tử Hốt có một chút mỏi mệt, "Nhưng mà, vị tiểu thư này nhất định phải ở lại."

"A?"

Công tử tiểu Bạch cũng không giận, chỉ là thanh âm biến thành càng thêm vắng lặng.

"Nếu là muốn giữ tiểu muội ta lại, thì phải hỏi xem kiếm trong tay có đồng ý hay không."

"Công tử thứ lỗi, tại hạ thật sự là tình thế bất đắc dĩ, chúng ta cam đoan sẽ không làm thương tổn nàng. Chỉ là, muốn mời nàng cùng tại hạ cùng đến Đồi Quỳ."

"Đồi Quỳ?"

Tiểu Bạch nhìn về phía Văn Khương.

Văn Khương lại hơi hơi hướng hắn nhẹ gật đầu.

" Được, nếu tiểu muội đã đồng ý đi cùng các người..ta thân là vi huynh cũng nên đi cùng."

"Đa tạ công tử, đa tạ tiểu thư."

Công tử Hốt nhìn về phía Văn Khương, trong lòng mơ hồ có một ít mất mát, hắn trông thấy trên mặt nàng sáng rỡ tươi cười, điều mà trước nay nàng chưa từng dành cho hắn, thậm chí ngay cả tên nàng là gì, hắn cũng không biết.



Những ngày tiếp theo, Văn Khương an tâm rất nhiều, cho dù vẫn là ngày ngày sống trên lưng ngựa chịu xốc nảy lắc lư.. Nhưng mà Tiểu Bạch thường xuyên cùng nàng nói chuyện, làm nàng vui vẻ, Văn Khương cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Lại thêm mấy trận gió tuyết, đường xá đi lại khó khăn, nhưng mà tiểu Bạch mỗi lần đều kiên trì trấn an chờ đến thành dịch quán trong nội thành sẽ nghỉ ngơi.

Tới dịch quán, huynh muội xa cách bấy lâu, trên đường đi không tiện thân mật, nhưng mà trong dịch quán bốn phía đều là gian phòng, còn có trước sân sau, cùng đám người của công tử Hốt cách xa một ít, Tiểu Bạch cũng đã có thể cùng Văn Khương nói chuyện.

Sở dĩ ban ngày bọn hắn liền tận lực gấp rút lên đường, vì biết chắc vào giờ Mùi liền sẽ đến được dịch quán trú ngụ. Dù sao đi Đồi Quỳ cũng là chuyện của hai ba ngày nửa. Suy cho cùng tuy đi cùng bọn Công tử Hốt nhưng chưa biết lòng dạ tốt xấu ra sao, đành phải trước mắt phái mấy tên thủ hạ đến Đồi Quỳ tìm hiểu tình hình.

Gian phòng đặt chậu than lớn nhưng trong phòng Văn Khương vẫn cảm thấy lạnh, Tiểu Đào trên dọc đường nôn ói mấy trận, tới dịch quán liền ngủ, Văn Khương cũng không mang dư thị nữ, đành phải tự mình thay áo chải đầu.

"Để ta làm."

Tiểu Bạch chẳng biết lúc nào đẩy cửa tiến vào gian phòng Văn Khương.

"Một mình muội sao lại đến những nơi thế này? "

Hắn cầm lấy lược bí, lực độ vừa phải thay nàng chải tóc.

"Tam ca, bên Lỗ Quốc cùng Tuyên Khương tỷ có một ít hiểu lầm. Sở dĩ muội đi chuyên này là để khuyên tỷ tỷ."

"Muội tới khuyên Tuyên Khương?" Tiểu Bạch thanh âm trầm thấp vài phần, nhưng mà động tác trên tay lại không dừng lại.

"Chỉ sợ không phải là Khuyên" đơn giản như vậy."

"Tỷ tỷ ấy có ý của mình, nay lại tay cầm trọng binh, sở dĩ muội cũng chỉ là làm làm bộ dạng thế thôi."

"Tiểu muội."

Tiểu Bạch thả lược bí trong tay ra, đem Văn Khươn xoay qua đối mặt với mình, sau đó ngón tay ôn nhu miêu tả gương mặt nàng, Văn Khương tim đập thình thịch, nguyên bản cảm thấy giá rét trên thân thể mình từng chút từng chút được hâm nóng. Tiểu Bạch khe khẽ thở dài, đem nàng kéo vào trong ngực.

Bàn tay hắn thô ráp bàn tay chạm lên mắt Văn Khương, thân thể Tiểu Bạch ấm áp, nàng thêm dán sát. Uyển chuyển dưới ánh nến, nàng vòng tay ôm eo Tam ca, nghe rõ từng hồi trống ngực của hắn, cũng có cảm giác có an toàn cư trú, mí mắt cũng dần dần có một ít nặng nề.

"Ngủ đi, nhiều ngày qua muội không nghỉ ngơi rồi."

Hắn vuốt ve sau lưng nàng, đem nàng bế lên, Văn Khương mảnh khảnh thân thể làm lòng hắn xót xa. So với trước, nàng gầy đi khắp ít