Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 133: Sinh nhật em



Sau tiếng chúc của anh, chính là chú Lục em trai của Lục Đông Phương:

“Chúc cháu sinh nhật vui vẻ, sớm ngày về làm dâu Lục gia chúng ta.”

Ba anh và mọi người đều cười vui vẻ chúc mừng, nhưng ánh mắt cô để ý Lục phu nhân đứng một góc phía sau mọi người. Khi nhìn rõ gương mặt bà, thấy bà không tỏ thái độ không vui thì cô mới an tâm.

Lục Đông Phong đứng đối diện cô cho nên biết rõ ánh mắt cô nhìn đi đâu. Anh thúc giục:

“Em mau ước đi, phải ước sớm về làm vợ anh đấy!”

Cô cười khẽ, cũng chắp tay, nhắm mắt thực hiện điều ước trong trạng thái lâng lâng khó tả.

Thổi nến xong thì đến phần tặng quà của mọi người.

Thật ra cô bận nhiều việc, cũng chỉ nhớ qua quýt hôm nay sinh nhật mình nhưng lại không quá quan tâm việc phải tổ chức bữa tiệc. Cho nên khi được mọi người bất ngờ chúc mừng cô đã vui lắm, lại còn được tặng quà nữa… Cả tối đến giờ, khi nhận quà cô mới cười được thoải mái.

Điều đó khiến bà Lục cho rằng chỉ có những thứ phù phiếm này mới khiến cô vui vẻ.

Lục Ái Ái ôm hộp quà lớn tới trước mặt cô, đôi mắt rưng rưng:

“Kiều Nghi à, chúng mình làm hòa đi… Đừng giận nhau nữa được không?”

Hạ Kiều Nghi tươi cười nhận lấy, đáp:

“Cảm ơn, nhưng ai giận ấy chứ không phải mình?”

Lục Ái Ái nghe vậy, xúc động ôm chầm lấy cô:

“Là do tớ.”

Cô vỗ nhẹ lưng cô ấy:

“Xin lỗi, hôm ấy tâm trạng tớ không tốt nên lỡ nói mấy lời làm tổn thương cậu.”

Nhìn hai người cuối cùng cũng làm hòa với nhau, Lục Đông Phong vui vẻ nói:

“Làm hòa rồi thì em tập trung học đi, thành tích của em gần đây sa sút nhiều đấy!”

Lục Ái Ái vừa khóc vừa cười:

“Em biết rồi, ngày vui như vậy anh nhắc tới chuyện đó làm gì chứ?”

Tiếp theo là chú hai. Chú ấy bề ngoài tạo cảm giác người này rất hài hước, dù đứng không cũng khiến người ta thấy yên tâm vì sẽ không gây khó dễ cho mình. Chú tặng cô một chiếc túi Hermes, hỏi cô:

“Cháu có thích không?”

Cô nhìn kiểu dáng là loại mình thích thì đáp:

“Dạ có, cháu cảm ơn chú. Nhưng… đây là Ái Ái chọn sao ạ?”

Chú hai cười cười gật đầu:

“Dễ đoán lắm à?”

Lục Ái Ái chen ngang:

“Bởi vì con hiểu bạn của con nhất!”

“Haha. Được rồi, đến anh chị… anh chị đã chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Kiều Nghi thế?”

Chú hai hỏi hai vợ chồng Lục Đông Phương.

Đoàn Yên Miên thì vẫn lạnh nhạt không phản ứng, chỉ có Lục Đông Phương là lấy ra một cuốn sổ đỏ:

“Ta đã nghĩ rất kỹ, xong lại không biết tặng quà gì. Chợt nhớ đến, ở gần khu Đông Phong ở còn có mấy căn bất động sản nên quyết định tặng cháu luôn.”

Hạ Kiều Nghi mở to hai mắt nhìn cuốn sổ đỏ được đặt vào tay mình, cô không nhận muốn trả lại thì Lục Đông Phong đã giữ tay cô, anh trêu:

“Đồ cho rồi, ba có tiếc cũng không được đòi lại. Em mau giữ thật chặt.”

“...”

Chú hai ngó qua, thấy thông tin trên cuốn sổ đỏ liền cảm thán:

“Wow, anh chơi lớn thật đó…”

Xong lại quay sang nói với cô:

“Cháu à, cháu không được trả lại. Đây là căn hộ nằm trong khu nghỉ dưỡng Lamen House đó, không khí trong lành thoáng mát, lại không vướng ồn ào của nhịp sống thành phố. Cháu không ở thì cũng phải giữ lại để làm của riêng, sau này bán đi cũng được khối tiền đó…”

Hạ Kiều Nghi và anh đều biết dụng ý của Lục Đông Phương. Chính là ông ấy muốn thông qua cách này để bù đắp lại sai lầm khi xưa đối với mẹ cô. Sau này cô lấy chồng sẽ ở với chồng, cho nhà khác gì ý chỉ cô hãy bảo với mẹ cô chuyển tới đó?

Sau khi bị cưỡng ép nhận lấy, cô chỉ đành cúi nhẹ đầu với ông:

“Cháu cảm ơn bác.”

“Không cần cảm ơn, chỉ cần cháu hãy sống thật tốt là được rồi.”

Ông xoa đầu cô, nói với cô nhưng không phải với cô mà muốn gửi gắm tới một người khác.

Dù cô không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn suy nghĩ người đàn ông đã làm chuyện đó với mẹ cô là kẻ xấu từ trong tâm. Nhưng sau khi quan sát thái độ của ông, lần đầu tiên cô cũng thử suy nghĩ có lẽ ngày ấy ông cũng không cố ý?

Mọi người thấy Đoàn Yên Miên không phản ứng, nghiễm nhiên bỏ qua bà mà thúc giục Lục Đông Phong, dù sao cuốn sổ đỏ kia cũng đủ giá trị rồi.

Lúc này, Lục Đông Phong hơi căng thẳng từ trong túi lấy ra một hộp nhung.

Thình thịch, thình thịch.

Khi hộp nhung chuẩn bị mở ra, sắc mặt ai cũng mang vẻ mặt chờ đợi.

Lòng dạ nóng như lửa đốt, Hạ Kiều Nghi chỉ muốn từ chối món quà này.

“Có đôi khi anh không biết nên tặng em thứ gì bởi vì cảm giác em đối với những thứ này chỉ là vật ngoài thân có hay không cũng được. Để nói ra thì anh thấy việc tặng anh cho em là ý nghĩa nhất, nhưng không biết làm cách nào, nên hôm nay bé Nghi nhận tạm chiếc vòng này nhé!”

Mọi người đều cười ầm lên trêu Lục Đông Phong sến súa, có tặng vòng mà cứ phải lòng vòng cầu kỳ.

Hú hồn.

Cô thở phào nhẹ nhõm vì không phải nhận nhẫn cầu hôn trước mặt người lớn. Cô nhận một lần nhẫn đính hôn rồi, nhưng khi ấy là chuyện riêng tư của hai người, cô có lật lọng thì không ai bắt bẻ được. Giả dụ mà cầu hôn trước mặt người lớn như vậy cô mới lo lắng, mà không khéo còn bị ép cưới.

Chiếc vòng đính toàn kim cương quý giá được đeo vào tay cô. Cô khẽ cảm thán:

“Cảm ơn anh, cũng hy vọng ra đường không ai chặt tay em.”

“Sẽ không đâu.”

Anh ôm lấy cô, hôn nhẹ lên mái tóc.

Mọi người nhắc nhở cô cắt bánh sinh nhật, cùng ăn nhẹ. Chú hai nhìn hai người tình cảm, lại bắt đầu trêu chọc:

“Đông Phong, đừng nói cháu lấy kim cương từ chỗ cửa hàng của mẹ cháu để tặng Kiều Nghi đấy nhé!”

Lục Đông Phong khẽ ra hiệu suỵt:

“Chú à, lộ hết bí mật của cháu.”

Lục Ái Ái ngồi bên còn lại của cô nói:

“Cậu thấy chưa, phải xem lại xem trước giờ có bao nhiêu món đồ kim cương anh tặng cậu rồi. Tưởng là chân thành nhưng thật ra là của nhà trồng được mới đem cho cậu đó, cậu phải bắt đền anh ấy, bắt anh ấy bồi thường nhiều hơn.”

Đoàn Yên Miên nghe đứa cháu mình nói chuyện thì nghĩ sao con bé lại truyền tải cho cô tư tưởng bòn tiền của đàn ông như vậy? Bà không hài lòng nhưng lúc định nói gì đó thì điện thoại của Hạ Kiều Nghi đã reo lên.

Nhìn thấy mẹ gọi, cô liền xin phép ra ngoài nghe máy.

Lục Đông Phong cũng theo ra cùng cô, xong lúc quay lại hai người đều gấp rút muốn rời đi.

Anh giải thích với mọi người:

“Con với cô ấy về nhà trước, mọi người cứ tự nhiên.”

“Có chuyện gì vậy?”

Lục Đông Phương cất tiếng hỏi đầu tiên.

Hạ Kiều Nghi mỉm cười đáp:

“Không có gì ạ.”

Lục Ái Ái hỏi cô:

“Có phải bác gái gọi về không?”

“Ừm.”

Cô đáp, sau khi thu dọn đồ xong xuôi, liền cùng anh rời đi.

Chỉ là khi ra tới hầm xe, cô không thấy Lục Đông Phong xuống hầm lấy xe mà anh lại nhắc cô:

“Xe ở kia, em lái xe nhé!”

Cô khẽ nhíu mày, nhưng vì thấy anh đang ôm hộp quà sinh nhật mọi người tặng cho mình thì miễn cưỡng nhận lấy khóa xe. Nhưng giây sau đã thắc mắc:

“Anh mới đổi xe à?”

Anh không trả lời câu hỏi của cô, nhắc nhở:

“Nhanh nào, mẹ đang sốt ruột đợi chúng ta.”

Cô đành đi về hướng anh chỉ, điều cô khó hiểu là bởi chiếc chìa khóa xe hãng Audi được sơn bóng nhũ pha lê ánh bạc thật khác so với phong cách của Lục Đông Phong.

Y như cô dự đoán, chiếc xe này được sơn nhũ bóng pha lê hoàn toàn. Cô vừa nhìn đã có một cảm giác sang trọng dành cho phái nữ. Ngồi lên xe, khởi động máy, chiếc xe nằm trong phân khúc hạng sang đoán không nhầm là khoảng mười sáu tỷ. Lục gia chất chơi, cô không dám bàn cãi thêm.

Đợi khi lái nó đến trước mặt anh, anh đã chủ động ngồi ngay vào ghế lái phụ.

Còn nói:

“Xe mới em thấy thế nào? Xe này mẹ mua nên anh cũng chưa lái thử.”

Cô thoáng dừng lại, nhưng nghĩ đến thái độ của Đoàn Yên Miên hôm nay mới không tiếp tục hành động trả vị trí lái về cho anh mà trực tiếp đánh tay lái rời khỏi Lục gia.

Được khoảng năm mười phút sau, cô mới nhận xét:

“Nội thất đẹp, xe êm.”

Biết cô không muốn dùng nhiều từ để nhận xét, Lục Đông Phong nghiêng hẳn người sang nhìn cô:

“Em có thích không?”

Cô đáp luôn:

“Quan trọng là anh chứ hỏi em có tác dụng gì?”

“Hỏi em là đúng mà…”

Lục Đông Phong hôn nhẹ lên má cô:

“Xe là mẹ tặng cho em nhân dịp sinh nhật.”

“...”

Hạ Kiều Nghi phanh gấp vào lề đường.

“Chuyện gì vậy?”

Cô khó hiểu.

Lục Đông Phong thấy phản ứng của cô thì bật cười:

“Mẹ đã hối hận vì những lời mẹ nói với em, nên quyết định nhân dịp này tặng em để bày tỏ thành ý. Bé Nghi của anh, em đừng giận mẹ nữa nha.”

“...”

Cô im lặng mất mười lăm phút, đến khi có cảnh sát giao thông tới gõ cửa thông báo không được đỗ xe bừa bãi cô mới lấy lại tinh thần để lái đi.

Chỉ là cô cảm thấy chuyện này không thực tế cho lắm.

Cả đoạn đường cô không nói với anh câu nào, cứ trầm mặc suy tư. Cho tới khi đến nhà, cô mới có dũng khí nói:

“Em không nhận đâu.”

Nào là nhà, nào là xe.

Cô thật cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến lời của Lục phu nhân hôm trước bảo rằng cho cô vài cửa hàng kim cương để cô quản lý là lời thật lòng.

Phước phần này đột ngột quá khiến cô thấy không an tâm.