Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 45: Không có quyền lựa chọn



Hạ Kiều Nghi lập tức đáp trả hắn. Nói xong lại cảm thán mình thật là to gan, dám bật lại hắn như tôm tươi thế.

Mà Hàn Triết thấy cô như vậy, lập tức muốn hôn cảnh cáo cô. Anh ta cậy bàn tay của cô ra. Lại bị cô nghiêng đầu tránh đi.

Hàn Triết được đà hôn vào cánh cổ yêu kiều. Hạ Kiều Nghi dãy dụa nhưng đều bị hắn giữ chặt lại, cả cơ thể nhỏ bé bị hắn bó buộc.

Cuối cùng, chỉ đành vận dụng chiêu nước mắt cá sấu. Nước mắt tuôn như mưa một cách dễ dàng.

Cô vừa khóc vừa nói:

“Anh bình tĩnh lại đi, nếu anh còn như vậy nữa tôi chắc chắn sẽ đi chết cho anh xem. Đến lúc đó một mình anh ở cái thế giới này mà cô độc.”

Lời này y như rằng có tác dụng với Hàn Triết. Hắn ta gằn giọng.

“Em dám?”

Hạ Kiều Nghi giương ánh mắt nhìn hắn.

“Tôi có gì mà không dám? Chết một lần rồi chết thêm lần nữa cũng không ngại đâu.”

Hàn Triết tức giận định cắn lên môi cô, kết quả bị cô lấy tay che đi. Anh ta phát điên mà nắm lấy tay cô cắn thật mạnh.

“A, đau.”

Hạ Kiều Nghi tròn mắt tức giận. Để hắn phát điên xong cô nửa lời cũng không nói nữa.

Hàn Triết không muốn làm khó cô nữa. Hắn ta thực sự lo lắng cô sẽ làm loại chuyện ngu ngốc kia. Cho nên giờ chỉ muốn ôm cô ngồi lặng. Nhưng cô một lời không nói, hành động chống đối. Cuối cùng vẫn khiến anh ta phải thỏa thuận buông tay ra.

Hạ Kiều Nghi tách khỏi anh ta, cô ngồi tựa vào thành cửa. Nhìn thấy con đường lạ lẫm bên ngoài thì tức giận.

“Tôi muốn về nhà.”

Hàn Triết dù buông tay nhưng vẫn còn ngồi sát bên cạnh cô.

“Đi ăn tối.”

“Không muốn.”

Hàn Triết thản nhiên nói:

“Không có quyền lựa chọn.”

Nghe vậy, Hạ Kiều Nghi biết rõ không thể tránh cho nên cô không nói thêm gì nữa. Đột nhiên cảm thấy anh ta cũng trùng sinh với cô thật là phiền phức. Cô tựa đầu vào cửa kính xe, để mặc cái đầu nhỏ cứ bị “cộc cộc” liên tục.

Hàn Triết thấy thế thì không nỡ, lấy tay mình muốn đỡ đầu cho cô liền bị cô to gan hất tay ra. Biểu thị quyền sống của mình.

Hàn Triết nhìn cô, sau cùng vẫn phải hạ giọng.

“Từ lúc em tỉnh lại, sao lại cứng đầu thế?”

“Đây mới chính là tôi.”

“Được rồi.”

Nói rồi anh ta nâng tay chỉnh đầu cô để cô tựa vào tay mình còn tay anh thì tựa vào cửa sổ xe. Hạ Kiều Nghi thấy vậy thì không còn dựa vào cửa nữa, thay vào đó là dựa lên phía trước. Trán áp vào lưng ghế trước mặt mà Cố Giai Khải đang ngồi.

Hàn Triết thở dài.

“Sao đây?”

“Tôi có người yêu rồi. Anh đừng có ôm tôi.”

Hàn Triết nghe xong sầm mặt. Nhìn tấm lưng nhỏ nhắn của cô nhìn không được mà nâng tay vòng lên phía trước, nhẹ nhàng bóp một cái vào eo thanh mảnh như có như không động chạm vào ngực.

Hạ Kiều Nghi giật mình hoảng hốt vội vàng ngồi bật dậy.

Ánh mắt tức giận tròn xoe, nhất thời nghĩ về những chuyện kiếp trước mà không kìm nén được, đôi mắt in hằn lên tia máu do giận dữ. Nửa câu cũng nói không nên lời. Vì không phải không có gì để nói mà là cố gắng nhịn để không chửi hắn, tránh xung đột. Tức nhưng vẫn phải nhịn đến phát điên.

Hàn Triết thoáng qua một tia cười. Sau thấy cô nhìn mình như vậy thì cũng mất hứng.

“Tôi muốn xuống xe.”

Hạ Kiều Nghi lạnh giọng nói với tài xế.

Thế nhưng ai sẽ làm vậy?

“Tôi muốn xuống xe.”

Cô lặp lại một lần.

Hàn Triết muốn ôm lấy bả vai đang run lên bần bật vì tức giận của cô, thế nhưng liền bị cô tránh đi. Phản ứng rất gắt gao.

Biết rằng mình hơi quá, dù sao thì người phụ nữ này sau khi tỉnh dậy cũng thích tỏ vẻ thanh cao sạch sẽ mà anh nỡ lòng làm vậy, đâm ra cô khó chịu là đúng.

“Thôi, tôi đùa một chút. Đừng giận nữa.”

“Tránh xa tôi ra.”

Cô hất tay đang muốn vòng ôm lấy cô của Hàn Triết.

Hàn Triết thực sự không làm thế nữa, còn chủ động cách cô một khoảng.

“Đây. Vừa lòng em chưa?”

Hạ Kiều Nghi im lặng không nói.

Cô cố gắng ép sát chính mình vào cửa, càng giãn khoảng cách với Hàn Triết càng tốt. Còn ôm cặp sách chắn trước người.

Lúc này Lục Đông Phong gọi điện thoại cho cô.

“Em nghe.”

“Nghi, em đang đi với Hàn Triết sao?”

Lục Đông Phong đã biết trước đáp án nhưng vẫn muốn hỏi cô.

“Ừm.”

Ngay sau đó, hai người đều rơi vào im lặng. Hạ Kiều Nghi biết anh đang lo lắng, cô nhẹ giọng nói với anh:

“Yên tâm đi, em sẽ về sớm. Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, anh vẫn chưa có sừng đâu.”

Lục Đông Phong rất nhạy cảm với từ “sừng”, dù lòng anh khó chịu ngứa ngáy nhưng vẫn là lựa chọn tin tưởng lời cô nói.

“Ừ. Em mà dám cắm cho tôi cái sừng, tôi… tôi sẽ mách mẹ em.”

Nghe được lời trẻ con từ anh, Hạ Kiều Nghi đến bật cười. Tâm trạng uất ức cũng vì thế mà khá hơn.

“Được, chỉ sợ anh không có cơ hội mách lẻo đâu.”

“Hừ. Bảo bối, tốt nhất là như lời em nói.”

“Ừm.”

Lục Đông Phong tính cúp máy mà tự dưng nghĩ ra ý đồ xấu. Chắc chắn bây giờ cô đang đi với tên Hàn Triết kia, cho nên anh đã nói.

“Anh yêu em.”

“Ừm.”

Hạ Kiều Nghi hạnh phúc trong lòng. Nào có biết ý đồ của anh.

“Ừm á? Sao lại ừm? Đáng lẽ em phải nói em cũng yêu anh chứ?”

Nghe thế, hai má Hạ Kiều Nghi bất giác đỏ ửng. Cô xấu hổ nói hai chữ.

“Không yêu.”

Rồi tắt rụp điện thoại. Đôi má nóng nóng.

Điện thoại trên tay lại rung lên.

Cô nhìn vào tin nhắn anh gửi cho cô. Một loạt các icon khóc lóc khiến cô bật cười khẽ. Bàn tay di chuyển lướt trên bàn phía.

‘Đồ ngốc.’

Hàn Triết lặng lẽ quan sát biểu cảm từ tức giận phẫn nộ đến vui vẻ hạnh phúc của cô. Trong lòng phức tạp vô cùng. Sự vui vẻ này không phải do anh mang lại nữa rồi…

“Em thực sự là nghiêm túc với tên đó sao?”

Anh nhịn không được mà hỏi.

Hạ Kiều Nghi lặng thinh. Không phải cô vì giận dỗi nên không trả lời, mà là do cô đang suy nghĩ một số chuyện.

Bây giờ, mỗi khi nghĩ tới Lục Đông Phong trái tim cô lại cảm thấy bừng sáng, nó khiến cô có thể cười mỗi khi nghĩ đến những chuyện vui cũng dễ dàng khiến cô khóc khi cô nghĩ tới những lúc mình nhẫn tâm làm tổn thương anh.

Bây giờ cô làm gì, suy nghĩ gì đều liên quan đến anh.

Tất tần tật, cũng chỉ vì anh.

“Khó trả lời đến vậy à?”