Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 55: Ghen tuông



Lục Ái Ái thoáng giật mình. Nhìn người đàn ông mặt lạnh đứng sững trước cửa nhà, lại nhìn sang Cố Giai Khải đang tươi cười có chút không ngờ đến.

“Cố Giai Khải, là cậu sao?”

Cố Giai Khải gật đầu.

Lúc này Hạ Kiều Nghi cũng từ trong nhà đi ra. Mắt thấy là Hàn Triết và Cố Giai Khải thì không khỏi trợn tròn mắt. Bước vội tới.

“Anh tới đây làm gì?”

Cô khẽ trừng mắt hỏi Hàn Triết.

Hàn Triết nhướng mày, hướng Cố Giai Khải. Cố Giai Khải nâng lên túi quà chúc mừng thật lớn ở trong tay.

“Biết tin bạn học Kiều Nghi đỗ đại học, đương nhiên là đến chúc mừng.”

“Không cần, hai người mau về đi.”

Cô đi tới, muốn đẩy hai người này đi xuống cầu thang. Đúng lúc, Hạ Lam cùng Lục Đông Phong và Ngữ Thu Mai đã ra xem tình hình. Nhìn thấy một màn này, cả mấy người đến tròn mắt ngạc nhiên.

Riêng có Lục Đông Phong nhìn thấy Hạ Kiều Nghi đụng chạm với Hàn Triết thì hũ giấm đã tràn bình. Sắc mặt lạnh tanh.

Hạ Kiều Nghi thấy ánh mắt của anh cứ như sát thần, cô vội vội vàng vàng buông tay. Quay bước trở lại đứng bên cạnh anh, ở phía sau Hạ Lam.

“Con gái, ai đây? Nhìn không giống bạn học của con cho lắm?”

Đương nhiên.

Cố Giai Khải vẻ ngoài tuy ưa nhìn, nhưng lại có hình xăm, phong cách ăn chơi không ngoan hiền cho lắm. Khác với cậu ta, Hàn Triết một thân vest đen, giày da lịch lãm, gương mặt sáng sủa nhìn thế nào cũng không ra đây là ông trùm của thế giới ngầm.

Hạ Lam cư nhiên có thiện cảm với Hàn Triết hơn chút.

“A… đây là… đây là…”

Hạ Kiều Nghi không biết phải giới thiệu hai người họ với mẹ mình như thế nào.

“Cháu chào bác gái, cháu là Cố Giai Khải, còn đây là anh Hàn. Chúng cháu đều là bạn của Kiều Nghi. Hôm nay đến đây đều là vì muốn chúc mừng Kiều Nghi đã đỗ đại học.”

Cố Giai Khải tiến tới gửi món quà vào tay Hạ Lam. Hạ Lam tránh không được nghi hoặc mà nhìn qua đồ trong túi. Sau khi thấy là quần áo thời trang đắt tiền cùng một số đồ vật khác không quá khó coi mới mỉm cười.

“Như vậy… thay mặt Tiểu Nghi, bác cảm ơn hai đứa. Không biết hai đứa đã ăn cơm chưa, mọi người ở đây chỉ mới ngồi thôi, nếu hai cháu không chê thì cùng vào ngồi đi.”

“Cảm ơn bác gái.”

Cố Giai Khải phụ trách mảng giao tiếp. Để mà nói về lĩnh vực này, quả thật Hàn Triết không được tốt lắm. Căn bản, nhìn ai cũng không vừa mắt anh.

Hàn Triết cùng Cố Giai Khải đi vào nhà, theo chân Hạ Lam tiến vào phòng ăn. Lúc ngang qua cô, anh ta còn không kiêng kỵ có Lục Đông Phong ở đây mà ngả ngớn trêu chọc cổ tay nhỏ nhắn của cô.

Ngữ Thu Mai và Lục Ái Ái thấy thế cũng hoàn toàn chết sững. Không tin được vào điều mà mình vừa nhìn thấy.

Ngược lại, Hạ Kiều Nghi coi như không biết gì, nắm tay Lục Đông Phong kéo vào bên trong. Dù sao cô cũng không thể động thủ mà dạy dỗ Hàn Triết được. Khi trước không biết thì còn giả ngu ngơ, bây giờ biết anh ta trọng sinh cô mà dám làm phản quá mức chắc chắn sẽ bị anh ta dạy dỗ.

Bữa ăn ban nãy còn vui vẻ cư nhiên vì xuất hiện thêm hai người đàn ông lạ mặt cho nên cũng thành mất tự nhiên, ai nấy đều cảm thấy ngại ngùng. Hạ Lam nhìn chăm chú thần sắc lãnh đạm của Lục Đông Phong và Hàn Triết. Thấy thế nào cũng giống như hai người đang âm thầm tranh đấu với nhau.

Nhìn sang con gái của bà, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng không phải là đệ nhất mỹ nữ, tại sao có thể câu được hai người đàn ông giống như là hai con rùa vàng thế này.

Một người là Lục Thiếu tá có ô dù là cả Lục Gia phía sau. Bây giờ còn lòi đâu ra một Hàn Triết hiện đang là doanh nhân đứng đầu cả một tập đoàn lớn như Hoa Thị? Thật không ngờ, con gái bà cũng cao tay quá đi.

“Ui cha, đừng nhìn nhau như vậy, mau ăn đi không thì thức ăn sẽ nguội hết bây giờ.”

Hạ Kiều Nghi đưa mắt nhìn mẹ đang ra ám hiệu cho mình, cô thở dài. Quay sang gắp cho Lục Đông Phong một miếng thịt, dùng ánh mắt ra hiệu với anh. Bên dưới bàn ăn, không hề câu nệ mà đá đá chân với Hàn Triết.

Hai người đàn ông miễn cưỡng thu lại tầm mắt.

Bữa ăn chóng vánh trôi qua khi ai nấy đều cố gắng ăn thật nhanh cho xong bữa để không phải ngồi giữa hai người đàn ông kia. Có câu ‘trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết’ bọn họ vẫn nên bảo toàn tính mạng thì hơn.

Lục Đông Phong lúc này còn không thèm quan tâm Hàn Triết, anh ở bên trong rửa bát. Lần nào cũng thế, anh luôn tranh giành công việc này với Hạ Kiều Nghi. Hai người ở bên trong rửa bát, mấy người kia đều là công tử, tiểu thư cho nên chỉ có thể ngồi ngoài trò chuyện. Có Cố Giai Khải miễn cưỡng không được gọi là công tử tuy nhiên ở bên Hàn Triết cũng chẳng biết đụng vào mấy việc này.

Lục Đông Phong anh ấy từng nói với mẹ cô rằng, khi xưa được huấn luyện trong quân ngũ cho nên mấy việc này anh đều quen rồi, không thành vấn đề. Nhìn anh rửa bát thuần thục, Hạ Kiều Nghi cảm thấy mình thật dư thừa.

Không ngờ lúc cô đang thất thần ngồi trên ghế suy tư. Lục Đông Phong vừa rửa xong một chiếc bát chợt quay sang ‘mỉa mai’ cô.

“Nếu mà cảm thấy ở bên anh chán quá thì không cần phải ở đây nữa, dù sao ngoài kia người ta cũng chờ em ra nói chuyện kia mà.”

“...”

Hạ Kiều Nghi thế nào cũng cảm thấy lời này sặc mùi ghen tị, ánh mắt còn như hình viên đạn của anh cứ thế hướng về phía cô. Cô cảm nhận nếu giờ mà cô dám đứng lên bước ra ngoài, thì rất có thể Lục Đông Phong sẽ gọi người của mình đem đại bác đến công phá ngôi nhà nhỏ này của cô quá đi mất.

Cô vờ như không nghe hiểu, nói:

“Nếu em mà ra, mẹ lại nói em bắt nạt anh, ép anh rửa bát thay mình thì sao?”

Lục Đông Phong “hừ” một tiếng.

“Hóa ra em cũng chỉ nghĩ như thế.”

Cô bước tới, tựa vào bóng lưng vững chãi của anh.

“Chứ anh còn muốn em nghĩ thế nào?”

Anh không đáp lời, chẳng qua hành động rửa bát cũng cẩn thận hơn chút. Không muốn vì anh dịch chuyển mà sẽ khiến cô mất đà rồi ngã.

Hạ Kiều Nghi nhịn không được mà nâng tay đánh vào lưng anh.

“Đừng lúc nào cũng coi em như đứa trẻ, em lớn rồi.”

Anh thậm chí còn bao bọc cô hơn cả mẹ cô nữa. Yêu anh mà không khác gì có thêm một người cha. Có khi nào anh nghĩ rằng vì cô không có cha nên mới cố gắng bồi đắp cho cô không?

Lục Đông Phong vẫn còn hờn dỗi chuyện kia, cho nên chỉ lạnh nhạt nói:

“Ra ghế ngồi đi.”

Hạ Kiều Nghi cố ý trêu chọc anh:

“Ghế nào, ghế ngoài kia hả? Được thôi, em đi đây.”

“Ô.”

Lục Đông Phong vội lên tiếng. Tay còn đang hứng dưới vòi nước chỉ trỏ về phía chiếc ghế cô mới ngồi vừa nãy.

“Ghế ở đây.”