Vạn Kiếp Yêu Anh

Chương 4



Trên đường về, cô ghé qua siêu thị mua thức ăn, nghĩ đến nhà mình còn có một người đàn ông, Phương Mộc Tĩnh lấy nhiều thêm một phần đồ ăn, thanh toán xong xuôi cô lên xe trở về nhà.

Cuộc sống ở thành phố tấp nập nhất là lúc về đêm, bây giờ trời cũng nhá nhem nhưng vẫn còn nắng mặt trời, nghĩ đến người đàn ông kia, bất giác cô lại cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng hai chữ "Hàn tổng" đã triệt để khiến cô nghiêm mặt lạnh lùng trở lại.

Đường về nhà không quá tắc, chẳng mấy chốc xe đã đỗ lại. Bước vào nhà, thay giày dép ra, sau đó mới đi xem người kia. Nhưng sau khi mở cửa cô mới sửng sốt.

Không có ai trong phòng, đệm giường được gấp lại kĩ càng ngay ngắn, cửa sổ cũng đóng kín, được kéo màn cẩn thận.

Lúc này cô mới nhận ra, vị Hàn tổng đó đi rồi.

Cô cảm thấy hơi hụt hẫng vì hắn không nói lời nào liền bỏ đi. Bỗng nhớ đến đống thức ăn của mình, cô bĩu môi, bấy nhiêu đó cũng đủ cho cô ăn hai ngày. Lết thân thể mệt mỏi xuống nhà bếp làm cơm, dùng cơm, sau đó dọn dẹp, trở về phòng làm việc.

Nhìn đống danh sách dày cộm trước mặt, cô đau đầu xoa xoa mi tâm, gọi một cuộc điện thoại.

[Alo?]

"Này! Em đã bảo là không cần gửi nữa rồi mà, anh mong tống cổ em đi sớm sao?" Cô bất mãn lên tiếng.

Bên kia nhẹ giọng cười, giọng nói ấm áp lại như đang trêu tức:

[ Anh chỉ giúp ba em chuyển đến thôi.]

Cô tức giận, hừ hừ:

"Cố Vạn Tinh, em không ngờ anh tốt đến thế đấy. Một chồng này đủ cho em xem mắt đến năm sau đấy. Cơ mà anh nghe lời ông ấy như vậy từ khi nào đấy?"

Anh thở dài, nhẹ giọng:

[ Anh không phải là nghe lời, anh chỉ đang cố gắng giúp em thôi. Tiểu Tĩnh à, chuyện đó qua lâu rồi, em cũng nên tìm kiếm một tình yêu mới chứ?]

Cô nghe nói liền trầm mặc, sau đó nói:

" Anh không nghe nói "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng" à? Huống chi...vết cắn đó rất đau, mãi mãi không quên được."

Bên kia im lặng hồi lâu, sau đó mới bật cười, nói:

[ Được rồi, nếu em không muốn thì thôi, anh sẽ nói giúp với bác trai. À, em không muốn về nhà à?]

Nghe đến đây, sắc mặt cô chuyển lạnh, ánh mắt hiện lên tia ảm đạm lại cương quyết.

"Không cần đâu." Căn nhà đó, vốn không cần cô.

[ Ừ. ] Bên kia rõ ràng đang thở dài.

Cô kéo ngăn tủ ra, lấy ra một bức ảnh. Bức ảnh đó chụp một chàng trai và một cô gái. Chàng trai mỉm cười, hôn lên trán cô, cô vui vẻ ôm anh ta. Một cảnh tượng đẹp đẽ, ấm áp, cuối cùng lại kết thúc như vậy.

Cô nhìn bức ảnh, buông ra một tiếng thở dài, ngẫm nghĩ một lát, lại kéo thùng rác ra, bức ảnh bị vứt bỏ rơi vào đống giấy hỗn độn bên trong.

Nhìn đi, dù thế nào đi chăng nữa, thì kết cục cũng chỉ có như thế mà thôi.

.....

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng, gió thổi làm tán cây vang lên âm thanh xào xạc. Một ngày mới tràn đầy năng lượng.

"Chào buổi sáng mọi người." Cô mỉm cười, chào hỏi.

" Chào buổi sáng, Trưởng khoa Phương." Một cô gái đáp.

"Chào buổi sáng, nữ thần." Đó là giọng của một chàng trai. Không khó nghe ra sự yêu thích.

Mọi người nghe vậy liền cười đùa:

"Sao thế? Cậu thích thầm nữ thần sao?"

Ở bệnh viện, cô vẫn thường được mọi người gọi là nữ thần, chẳng biết cái danh xưng ấy từ đâu mà có.

Cậu ta hừ mũi:

" Nữ thần xinh đẹp lại tài giỏi, tại sao tôi không thể thích?"

Đám người cười to, đùa:

" Cậu nghĩ nữ thần sẽ nhìn tới cậu ư?"

" Hừ, các người..."

Cô nhìn mọi người cười giỡn, ánh mắt cũng trở nên sinh động.

Thật tốt!

Một cô gái từ ngoài cửa chạy vào, thở hồng hộc:

" Trưởng...Trưởng khoa, bữa sáng của chị."

Cô nhìn cô gái, nhíu mày:

" Sao lại chạy như vậy?! Nguy hiểm lắm đấy. Em còn muốn giành giường bệnh với người khác à?"

Cô gái cười ngượng ngùng:

"Không sao đâu." Sau đó giơ bữa sáng lên, mắt lấp lánh như sao.

Cô đưa tay nhận lấy. " Phiền em rồi."

Cô gái lắc đầu, khuôn mặt đỏ hồng:

" Không...không phiền." Ôi, sao Trưởng khoa lại dịu dàng thế chứ?

....

Cô làm đến trưa, cũng không định về nhà, định đi xuống căn-tin mua thức ăn thì nghe cô trợ lí nhỏ nói:

" Trưởng khoa, có người tìm chị."

________