Vạn Kiếp Yêu Anh

Chương 50



Đến giờ làm lễ, Sơ Ái nắm tay ba Cố bước đi trên lễ đường, tà áo cưới trắng tinh phủ lên mặt đất, lay động theo từng bước đi của cô. Nhạc chầm chậm vang lên, cô ấy nhìn người đàn ông cách mình ngày càng gần, khẽ mỉm cười hạnh phúc, hai má ửng đỏ.

Đó là người mà cô yêu, người mà cô lựa chọn ở bên cả đời.

Bước đi nhẹ tênh, lại càng ngày càng gần hạnh phúc.

Hôn lễ rất hoành tráng, khách mời cũng rất nhiều, trong đó có cả người mà Cố Vạn Tinh không ưa gì - Hàn Đông Đường.

Hàn Đông Đường chăm chú nhìn cảnh tượng phía trên, sau đó như có như không liếc qua một bên, sau đó như bị đập mạnh một cái, cứng đờ.

Theo ánh mắt của hắn, cô gái đứng đó, mỉm cười nhẹ nhàng như mang theo cả ánh nắng ấm áp ngoài kia, đột nhiên soi sáng cả thế giới của hắn.

Màu đen u tối bỗng nhiên rút đi, chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ của sự sống, mà trong thế giới đầy màu sắc ấy, cô chính là trung tâm.

Hàn Đông Đường thấy tim đập nhanh hơn, hơi thở cũng dồn dập hơn, tay hắn không kiềm được vô thức giơ lên.

Cô gái như cảm nhận được, nghiêng đầu nhìn sang.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, hô hấp Hàn Đông Đường trở nên chậm lại, tim đập mạnh, như đang sung sướng vui mừng.

Cô về rồi.

Hắn đợi cô, cuối cùng cô cũng về, suốt thời gian qua, một chút tin tức về cô cũng không có, Hàn Đông Đường dần hết hi vọng, nhưng mà, cuối cùng hắn cũng đợi được.

Cô không ngờ sẽ chạm mặt Hàn Đông Đường nên vẫn không có phản ứng.

Ánh mắt hai người vượt qua lớp người, xung quanh giống như mờ đi, chỉ còn thân ảnh hắn đứng đó.

Phương Mộc Tĩnh vốn nghĩ mình đã quên, nhưng ai ngờ khi gặp lại, tim...vẫn đau như thế.

Cơn đau như nứt toác lồng ngực, khi gặp lại khuôn mặt đó lần nữa cô lại cảm thấy sống mũi cay cay.

Hắn mấp máy môi:

"Tiểu Tĩnh..."

Bây giờ hắn mới biết, hơn một năm qua hắn đã nhớ cô thế nào, nhớ đến phát điên.

Cô đè cảm giác kia xuống, dời ánh mắt đi, khoảnh khắc đó, tim Hàn Đông Đường lỡ một nhịp chậm lại.

Hắn không nhìn lễ đường nữa, ánh nhìn của hắn chỉ tâph trung vào một người duy nhất.

Hai người trên lễ đường đang trao nhẫn, sau đó người đàn ông cúi xuống, in lên môi cô gái một nụ hôn, nhẹ nhàng trân trọng như đang hôn một bảo vật quý giá.

Phía dưới vỗ tay rầm rầm, cô hít sâu, thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ tay.

Giây phút đó, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh từng xuất hiện trong mơ.

Người đàn ông nắm tay cô gái, cũng đứng trên lễ đường, cũng trao cho cô một nụ hôn như thế, nhưng mà, đó chỉ là mơ...

Bọn họ, đã không còn khả năng đó.

Tới màn ném hoa, cô lặng lẽ né đi, tránh khỏi khu vực hoa có thể rơi xuống, nhìn những cô gái ngoài kia, thầm nhếch môi nở nụ cười buồn bã.

Có ai biết, cô cũng từng như vậy, mong chờ bao nhiêu, cuối cùng thất vọng bấy nhiêu.

Hình ảnh đó đâm vào mắt Hàn Đông Đường, khiến hắn đau đớn không thôi.

Rốt cuộc, hắn đã tổn thương cô sâu như vậy.

Bó hoa rơi xuống, bên dưới là một trận xôn xao.

Bịch!

Âm thanh dừng lại, mọi người nhìn theo hướng bó hoa rơi.

Phương Mộc Tĩnh cũng đờ người, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm bó hoa trong lòng.

Không...phải...chứ?

Cô đã né rồi mà?

Sao nó lại rơi vào tay cô?

"A...là Viện phó!"

"Viện phó bắt trúng rồi?"

"Cô ấy về nước rồi?"

"Ha ha, biết đâu là duyên phận của tôi với cô ấy thì sao?" Một người đàn ông lên tiếng.

Có người phản lại:

"Chỉ dựa vào khuôn mặt này của cậu?"

Kèm theo một cái liếc khinh bỉ.

"Viện phó, chị về khi nào thế?"

Sơ Ái kéo áo cưới nắm tay Cố Vạn Tinh đi xuống, cười cười nhìn cô.

"Không ngờ cô sẽ bắt trúng nha."

Phương Mộc Tĩnh cũng thừ người.

"Tôi..." cũng không biết mà.

Cố Vạn Tinh cười nói:

"Xem ra, người kế tiếp là em rồi."

"Anh nói gì đấy." Cô hung dữ lườm anh.

"Viện phó, lần này chị đi nữa không?" Có người hỏi cô.

Cô hơi suy nghĩ, sau đó lắc đầu:

"Không đi nữa."

"Vậy là tốt rồi."

Hàn Đông Đường nhìn cô gái được mọi người vây quanh, lặng lẽ nở nụ cười.

Duyên phận chưa hết, em muốn dứt cũng không được đâu.

......

Cô tránh mọi người, cầm một ly rượu ra phía sau.

Khuôn mặt cô hơi đỏ ngà say, xem ra uống không ít.

Hàn Đông Đường nhìn cô gái dựa vào gốc cây, chậm rãi nếm rượu, ánh mắt thoáng tia đau lòng.

Hắn cởi áo ngoài, khoác lên vai cô.

"Sao lại uống nhiều như vậy?"

Cô ngẩng đầu, mơ màng nhìn hắn.

"A? Hàn...Đông Đường?"

Người trước mặt dần rõ ràng, cô đột nhiên nở nụ cười:

"Ai cần anh quan tâm."

Cô giơ tay, kéo áo hắn xuống, vứt vào người hắn, giọng nói như có như không hiện lên sự giận dỗi.

"Anh...đi chỗ khác đi...hức."

Hắn nhìn cô gái, đáy lòng dâng lên một cỗ hoảng hốt, đột nhiên tiến tới, ôm cô vào lòng. Giọng nói trầm ấm mang theo tia cầu khẩn vang bên tai cô:

"Xin lỗi, xin lỗi, anh xin lỗi, Tiểu Tĩnh."

Cô ngẩn người, nhìn hắn, ánh mắt trào phúng:

"Xin lỗi làm gì? Tôi không cần."

Sau đó, cô nói, từng chữ từng chữ rõ ràng rành mạch:

"Hàn Đông Đường, anh biết không, hôm đó, anh đã tàn nhẫn giết tôi rồi, tôi rất đau... Tôi định cho anh một bất ngờ. Tôi hỏi bác quản gia, bác ấy nói anh chưa từng đón sinh nhật, tôi định sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, tôi xin tan ca sớm, không trực đêm để về nhà nấu cho anh một bàn thức ăn thật thịnh soạn, nhưng không ngờ có ca phẫu thuật gấp. Sau khi làm xong, tôi vội vã chạy về vì thấy anh muốn chia tay, thấy anh ôm người khác bước ra khỏi phòng bệnh, ha, quà tôi cũng đã chuẩn bị, nhưng không ngờ anh lại tặng ngược lại tôi một món quà lớn như vậy, lớn đến nỗi, tôi quên không được..." Nước mắt tràn ra khóe mắt, rơi xuống không tiếng động.

Hắn nhắm mắt, cả khuôn mặt vùi vào cổ cô, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy cả người hắn đang run lên.

Hắn không biết, không biết cô đã chuẩn bị như vậy.

Hắn không biết, không biết...

Rốt cuộc cô đã cảm thấy hắn khốn nạn thế nào?

"Hàn Đông Đường, anh cần gì phải làm vậy chứ? Nếu anh muốn, tất cả phụ nữ đều sẽ nhào vào lòng anh mà." Cô nói, ẩn chứa tia khổ sở, đôi mắt mơ màng chầm chậm nhắm lại, "Anh sao lại đùa giỡn tôi như thế chứ?"

Trước khi thiếp đi, cô nghe rõ, hắn nói:

"Nhưng anh chỉ cần em."

Ai cũng không cần, anh chỉ cần em, có được không?

______

Chà, bắt đầu màn theo đuổi vợ.