Vạn Kiếp Yêu Anh

Chương 8



"Đến rồi à?" Hắn nhàn nhạt hỏi, âm cuối mang theo sự tự nhiên như hai người vô cùng thân quen lại khiến cô có chút ngại, trái tim đã quen an tĩnh lại đập mạnh một cái, nhưng trên mặt vẫn không có xúc cảm gì nhiều.

"Ừm. Sau này tôi ở đây?"

Hình như hắn đang làm việc. Bộ đồ ở nhà trông nhẹ nhàng hơn áo vest bình thường rất nhiều. Đem máy tính trên đùi đóng lại, tự nhiên nhận lấy đồ của cô từ tay quản gia, trầm ấm cất giọng:

"Không sai. Tôi dẫn cô lên phòng xem trước."

Cô đờ người, hương thơm ập tới khiến cô bất giác tránh đi, sau đó kinh hãi tròn mắt nhìn hắn.

Hàn Đông Đường không để ý đến sắc mặt cô, xách đồ cô lên lầu.

Cô vội bước theo hắn, bóng lưng cao lớn trước mặt đột nhiên khiến cô nảy sinh cảm giác yên tâm. Cô giật mình.

Yên tâm? Cảm giác đó...hình như đã lâu rồi cô không có.

Quản gia nhìn hai người, sau đó nhìn sang Tần Liên, cậu ta cũng nhún vai tỏ ý không rõ rồi rời đi.

Đây là người phụ nữ đầu tiên đặt chân vào nơi này, tất nhiên là ngoại trừ mấy cô người làm. Tổng giám đốc mặc dù trước giờ có không ít người bên cạnh, nhưng chỉ là để giải tỏa sinh lí, mà những người đó, chưa từng bước qua cửa nhà hắn một bước, dù là nơi nào đi chăng nữa.

Còn người này, đi một cái là vào thẳng nhà chính của Hàn Đông Đường, địa vị tương lai không thể xem thường.

Đó là chuyện ai nhìn cũng ra, chứ đừng nói đến quản gia là người đã sống nửa đời người.

Tương lai vị tiểu thư kia, có lẽ không lường trước được.

Được tổng giám đốc đích thân dẫn đi cơ mà...

.....

"Đây là phòng của cô, có gì không vừa ý cứ nói với quản gia, hoặc là Tần Liên, nếu không thì gặp tôi cũng được."

Phương Mộc Tĩnh nhìn căn phòng này, thầm chậc lưỡi. Nội thất xa hoa vô cùng, màu sắc lại tươi sáng khiến người khác cảm thấy thoải mái.

Cô khẽ lắc đầu, nói:

"Không cần đâu, như thế này là tốt rồi."

Hắn hơi nhìn cô, sau đó gật đầu, " Ừ."

Hắn định đem đồ của cô vào phòng thì cô liền vội vã ngăn lại, nhìn hắn:

"Anh cứ để tôi tự đem vào là được rồi, cảm ơn."

Hắn hơi siết tay, sau đó buông ra, đưa đồ cho cô. Vừa quay lưng định bước đi, sau đó như nhớ gì liền quay lại, bảo cô:

"Phòng của tôi ở bên cạnh, có gì cứ gọi tôi. Còn nữa, lầu này chỉ có hai phòng của tôi và cô nên không cần gượng gạo."

Cô tròn mắt nhìn hắn. Cái gì gọi là không cần gượng gạo?

Như vậy mới cần gượng gạo đấy.

Cô với hắn bình thường thân quen lắm sao?

Một tầng lầu rộng lớn như vậy, chỉ có hai người...

Phương Mộc Tĩnh thầm rùng mình.

Thầm nghĩ, người này không mắc bệnh mộng du chứ?

Sau khi hắn rời đi, cô mới mang đồ vào phòng. Nhìn máy tính, tài liệu tất cả đều trên bàn làm việc, cô đột nhiên cảm thấy xúc động, khóe môi cũng hơi cong lên.

Mở tủ quần áo ra, bên trong là đồ của cô, còn có rất nhiều quần áo khác, đều chưa gỡ mác, xem ra là mua cho cô.

Người này cũng tinh tế quá nhỉ? Tủ quần áo này rất lớn, nhiều đồ thế mà cũng còn chỗ trống. Cô chậm rãi xếp đồ vào, tiện thể đi khắp phòng nhìn một chút.

Giữa phòng là một cái giường lớn, có một bàn nước, bàn làm việc, sau bàn làm việc có có gác sách, rất đầy đủ.

Cửa sổ sát sàn, bên dưới dường như là vườn cây, xanh um một mảng, lại lốm đốm vài chấm đỏ vàng xinh đẹp, khiến tâm trạng đang bức bối của cô nhẹ nhõm hơn không ít.

Cô không biết, căn nhà này sẽ gắn bó với cô... rất lâu.

.....

Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu vào, đánh thức cô gái đang ngủ. Đôi mi cong dài khẽ chớp, sau đó chậm rãi mở ra.

Cô không tin là mình vừa ngủ một đêm không mộng mị gì, dù sao nơi này rất lạ đối với cô.

Phương Mộc Tĩnh khẽ nhướng mày, sau đó đánh răng rửa mặt rồi thay đồ xuống lầu.

"Chào buổi sáng, Phương tiểu thư." Quản gia lên tiếng chào hỏi.

Cô nở nụ cười, " Chào buổi sáng, Mạc quản gia."

Cô mặc một chiếc áo sơmi màu xanh nước biển nhạt, bên dưới là quần tây màu nâu, chân mang giày cao gót, mái tóc được buộc cao lộ ra vầng trán cao, trên tay vắt áo blouse. Cả người tràn ngập hơi thở ôn hòa, đưa mắt nhìn xung quanh.

Ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông đang ngồi trên sofa đọc báo, trước mặt hắn là ly cafe, cô nhíu mày:

"Hàn tổng, buổi sáng anh không nên uống cafe, không tốt cho dạ dày. Nếu muốn giúp đầu óc tỉnh táo thì vẫn còn nhiều cách khác, còn nếu đây là sở thích của anh, thì tôi đề nghị anh nên bỏ dần đi là được."

Hắn buông tờ báo, nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lẽo dần xuất hiện tia ấm áp sâu kín, khẽ mỉm cười:

"Ừ."

Cô thấy hắn ngồi đó liền thắc mắc:

"Anh không dùng bữa sáng sao?"

Hắn hơi mím môi, sau đó nói:

" Tôi không có thói quen ăn sáng."

Tiếp quản Hàn thị bao nhiêu năm, công việc chồng chất, suốt ngày xem tài liệu mở cuộc họp, vậy nên thói quen hàng ngày như ăn sáng cũng dần biến mất, hắn cũng chỉ cần uống một ly cà phê là được.

Hôm nay ngồi đây cũng chỉ đợi cô, nếu không dựa theo ngày thường hắn đã sớm đến công ty rồi.

Cô nghe hắn trả lời lời thì khẽ cau mày, dường như không vui, giọng nói lộ rõ vẻ nghiêm túc:

"Hàn tổng, bây giờ tôi là bác sĩ riêng của anh, anh hẳn là nên nghe tôi khuyên, tốt nhất là anh nên dùng bữa sáng đi."

Hắn cụp mắt, sau đó gật đầu, "Ừ."

Bộ dáng khá là ngoan.

Phương Mộc Tĩnh: "..." Cô còn chuẩn bị một đống lời phân tích cho hắn nghe trong trường hợp hắn không đồng ý, không ngờ lại nghe lời như thế.

Quản gia nghe thấy hắn đồng ý thì kinh ngạc, phải biết rằng, người này chán ghét nhất là ai làm đảo lộn quy tắc hắn đưa ra, và ra lệnh cho hắn, nhưng cô gái này giống như ngoại lệ.

Nghĩ thì nhiều, nhưng ông cũng nhanh chóng vào bếp chuẩn bị thêm một phần bữa sáng.

Người hoảng hốt còn có Tần Liên, cậu ta tròn mắt nhìn cô.

Có thể khiến tổng giám đốc nghe lời như vậy, cô là người đầu tiên nha.

Cô thấy vậy thì mỉm cười, khuôn mặt cũng dịu hơn.

Hai người cùng nhau dùng bữa, nhưng rõ ràng hắn ăn rất ít.

Ăn xong, hai người buông đũa, cô uống một ngụm sữa sau đó đứng dậy, định bước đi thì nghe hắn nói:

"Tôi đưa cô đi."

Cô ngưng bước, nói:

"Không cần, tôi tự đi được."

Hắn đứng dậy, giọng nói lạnh lùng lộ vẻ không được chối cãi:

"Không sao, đi thôi."

Cô phía sau thầm bĩu môi, nhưng cũng nhanh chân chạy theo. Hai người một cao lớn, một nhỏ nhắn, đứng bên nhau lại hài hòa đến lạ.

________