Vẫn Luôn Là Em

Chương 8



Vào ban đêm, khi tất cả mọi người đều đã ngập trong bùn và kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần.

Đạo diễn cười xin lỗi nhìn mọi người: "Kinh phí có hạn, mọi người chỉ có thể ở phòng giường tầng thôi, cố gắng nhé!”

Ngủ trên giường tầng thì thôi cũng được đi, nhưng ngủ giường tầng chung phòng với đàn ông thì đúng là địa ngục.

Tiếng ngáy, tiếng xì hơi, tiếng nghiến răng trong phòng như một bản hòa tấu ác ma!

Điều tôi không thể chấp nhận nhất là thần tượng Giang Thời của tôi cũng ngáy!

Tiếng ngáy phát ra như tiếng máy xay thịt vậy, hình tượng trong tôi nháy mắt vụn vỡ. Tôi bịt tai trằn trọc, đau khổ vô cùng.

Đột nhiên, ai đó bước lên thang và lặng lẽ đi xuống.

Tôi nhớ rằng Lục Minh Chước ngủ ở trên. Ồn quá anh ấy không ngủ được à?

Ngay khi tôi còn đang mơ màng nghĩ về điều đó thì người đàn ông đã nhấc chăn của tôi lên và chui vào bên trong.

Trong một khoảnh khắc, hơi lạnh và cơ thể ấm áp của người đàn ông đồng thời kích thích các dây thần kinh của tôi. Tôi vừa định kêu lên thì đã bị bịt miệng:

“Cô Đường, ồn ào quá không ngủ được à?”

Lục Minh Chước hạ giọng, đôi mắt anh lấp lánh trong bóng tối.

Tôi gật đầu.

Anh đưa cái gì đó qua. Qua ánh trăng, tôi nhìn thấy đó là một đôi nút tai. Tôi phải đưa ngay một ngón tay cái lên, cho anh một like đó!

Lục Minh Chước cười cười, đưa tay vò vò tóc tôi, sau đó lại xuống giường đi lên giường tầng trên của mình.

Trong phút chốc, trong chăn chỉ còn hơi lạnh nhưng đêm đó tôi đã có một giấc ngủ ngon.

16.

Là khách mời nữ duy nhất trong đoàn chương trình (vì có còn mời ai nữa đâu!), mọi người chăm sóc tôi rất chu đáo. Khi bới cơm thì bới cho tôi cả một chén đầy ụ.

Tưởng chừng khi chương trình này kết thúc có khi tôi lên thêm 10 ký đó.

Người đại diện của tôi cũng có mặt trên trường quay, đôi mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi khi nhìn tôi xúc thịt. Tôi là con cá chếc, phải giả vờ như không thấy!

Rốt cuộc, một miếng thịt cũng không đưa vào miệng được! Tôi muốn chếc!

Việc cắt lúa đôi khi rất nguy hiểm, có khách mời sơ ý bị xước chân, có người bị xước tay.

Tôi thì tự cắt vào tay mình.

“...”

Lục Minh Chước lặng lẽ đưa thuốc cho tôi, tôi nhìn anh cúi đầu, cúi người khẽ ngửi tóc anh. Đó là mùi dầu gội Rejoice.

Khi còn học đại học, tôi thường tranh giành dầu gội đầu với anh ấy, chúng tôi còn tập đánh vần từ Rejoice này nữa.

Đã trở thành một ảnh đế rồi mà anh vẫn dùng loại dầu gội bình thường này sao?

“Sao vậy?” Anh ngước mắt lên nhìn tôi thật sâu.

Tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh ấy quá nóng bỏng: "Không có gì."

Một tuần sau, cuối cùng việc thu hoạch lúa cũng đã hoàn thành. Mọi người đều mệt mỏi đến nỗi nằm đại ra trên đất, không có hình tượng nghệ sỹ gì nữa hết!

Lục Minh Chước đang nằm bên cạnh tôi, giang hai tay ra để che ánh nắng trực tiếp cho tôi.

Tôi nhìn anh: "Mệt mỏi à? Anh hối hận vì tham gia rồi chứ gì?"

Anh không nhìn tôi, mà nhìn mây trắng chậm rãi trôi trên bầu trời: “Nếu không có em thì anh sẽ mệt mỏi và sẽ hối hận”.