Vạn Lý Xa Xăm, Em Là Mê Người Nhất

Chương 10: Anh chỉ nhìn em



01.

Lần đầu tiên Tống Hi Trì gặp Nguyễn Thiển Thiển là ở hội thao năm cô năm nhất.

Sau khi hội thao kết thúc, học sinh ở hội trường đều mang ghế chặn ở cửa ra vào chật hẹp. Trần Tử Uyên nhân lúc hỗn loạn kéo anh chạy đến một góc hút thuốc, mấy nam sinh vây thành một đoàn hít mây nhả khói. Tống Hi Trì đứng ở trong đó, cho dù là hút thuốc cũng mang theo vẻ đẹp trai không giống những người khác, càng nhiễm thêm một vẻ chán chường khó tả, thu hút sự chú ý của các nữ sinh đi qua.

Đó là lúc anh để ý đến Nguyễn Thiển Thiển, cô gái nhỏ gầy yếu mang theo một chiếc ghế sắt nặng nề, từng bước từng bước chen vào lối ra vào đông nghẹt, nóng đến mức cả đầu đầy mồ hôi, bộ đồng phục rộng mặc ở trên người. Người ở bên cạnh chen đến lợi hại, bước chân của cô không vững, ngã nhào sang một bên.

Mùi khói xộc vào mũi, dọa cô đến hít thở to cũng không dám, cúi đầu liên tục xin lỗi, giọng nói như tiếng mèo kêu.

Tống Hi Trì nheo mắt nhìn cô, mái tóc dài ngang lưng theo động tác cúi người nhấc ghế của cô quét xuống cánh tay nhỏ bị lộ ra, hơi ngứa.

“Không sao.” Anh nói.

Sau đó cúi người giúp cô nhấc ghế lên, sắc mặt bình tĩnh “Anh giúp em.”

Trên đường đi, Nguyễn Thiển Thiển thành thật đi theo phía sau anh, không dám hít thở quá lớn, cho đến khi nhìn thấy biển lớp, mới như rũ bỏ được gánh nặng nói cảm ơn, cầm ghế chạy vào trong lớp học.

Tống Hi Trì với bàn tay trống không hơi ngẩn ra một lúc, rồi rời đi.

02.

Lần tiếp theo gặp cô, là tại một lễ kỉ niệm lớn của trường, Thẩm Minh Thời ở bên cạnh không ngừng ba hoa nói chuyện, âm thanh lớn cũng không thể che đi giọng nói hưng phấn của anh ấy.

“Tiểu học muội này cũng thật là quá đáng yêu.”

“Nhìn vòng eo nhỏ này, đôi chân dài này, thân hình đầy đặn trước vểnh sau cong, Trì ca, ai da, Trì ca anh nhìn xem, đây chính là tình yêu a.”

Tống Hi Trì bị anh hét đến đau đầu, ngước mắt lên nhìn một cái, kết quả cứ như thế không thể rời đi, như bị mất hồn.

Nguyễn Thiển Thiển trên sân khấu là sự xinh đẹp sạch sẽ anh chưa từng thấy qua, một chiếc váy màu trắng, lộ ra một vùng da trắng như tuyết của thiếu nữ, trên sân khấu nhảy múa, ánh đèn đuổi theo sau cô, giống như tinh linh đi lạc vào nhân gian.

“Trì ca, chỉ muốn hỏi anh là có mê người không.” Thẩm Minh Thời kích động nhào tới “Cô gái nhỏ này tên là Nguyễn Thiển Thiển, lớp 3 năm nhất, theo đuổi hay không, anh không theo đuổi em sẽ ra tay đó.”

Tống Hi Trì phiền phức “hừ” một tiếng, quay người rời khỏi.

Hóc sinh và giáo viên đều ở trong khán phòng xem biểu diễn, hành lang ở bên ngoài vắng không một bóng người, Tống Hi Trì rẽ vào một góc, nằm trên sân thượng lấy ra một điếu thuốc, còn chưa kịp châm đã nghe thấu phía sau truyền đến giọng nói chút nhát “Xin chào, xin hỏi phòng thay đồ ở chỗ nào?”

Anh dừng lại, quay đầu qua, ánh mắt lập tức rơi trên người thiếu nữ. Cô chân trần nhấc váy, ở trên cổ chân có đeo một chiếc vòng hoa.

Tống Hi Trì cắn răng, khuôn mặt bất thiện ném ra một câu “phía đông”, rồi quay đầu đi. Kết quả, thiếu nữ đi về phía trước mấy bước, dừng lại ở chỗ cách anh không xa, lại nói: “Em không phân biệt được đông tây nam bắc.”

Tống Hi Trì hút một hơi thuốc, tâm tình cáu kỉnh cũng dịu đi không ít, anh giơ tay ném vào thùng rác, thấp giọng nói: “Anh đưa em đi.”

Thiếu nữ cười lên, ngọt ngào nói: “Cảm ơn.”

Cô giẫm chân trên nền gạch nhẵn nhụi, cúi đầu bước đi cẩn thận, một lúc sau lại dừng lại, Tống Hi Trì quay đầu, con ngươi đen láy nhìn cô chằm chằm. Thiếu nữ ngồi xổm xuống, chuẩn bị thắt lại vòng chân bị bung ra, chỉ là ở góc độ này, anh vừa hay có thể xuyên qua cổ áo cô nhìn thấy.....

Tống Hi Trì tiến vài bước kéo cô lên, khi cô gái vẫn chưa phản ứng lại, ngồi xổm xuống giúp cô thắt lại vòng chân. Sau đó vươn tay chỉ về phía trước nói: “Là căn phòng ở trong cùng.”

Thiếu nữ ngơ ngác nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh.”

Đêm đó, Tống Hi Trì có một giấc mơ.

Trong mơ Nguyễn Thiển Thiển mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài buộc cao lên, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết, ngoan ngoãn nép vào trong lòng anh, bàn chân giống như con cá nhỏ linh hoạt đặt vào lòng bàn tay anh, anh mắt to tròn lấp lánh, cười ngọt ngào, giọng nói mê người hơn cả một con mèo sữa “Vòng chân của em bị rời ra rồi, anh giúp am đi….”

Giống như một tinh linh, làm anh không có lý do để cự tuyệt.