Tống Hi Trì không đáp lời, cứ như thế kéo cô vào một nhà hàng kiến trúc theo phong cách Trung Quốc. Anh đặt áo khoác lên trên ghế, sau đó đưa tay gõ hai cái trước mặt Nguyễn Thiển Thiển: "Em gái nhỏ, hồi thần."
Nguyễn Thiển Thiển chớp chớp mắt, lập tức bày ra bộ dạng toàn bộ quá trình đều tập trung, còn rất tích cực tham dự "Học trưởng muốn ăn gì, chúng ta gọi món, am mời anh."
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy mấy người phục vụ dáng người cao ráo bê đồ ăn vào, trên mặt cười tươi, vô cùng lịch sự đặt xuống bàn, lúc rời đi còn vô cùng chu đáo đóng cửa phòng lại.
Nguyễn Thiển Thiển nhìn vật trang trí ở trên cửa gỗ lắc lư hai phát, trái tim của cô cũng theo đó mà căng thẳng.
Tống Hi Trì nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh nhưng hai tai lại ửng hồng của cô, tâm tĩnh lập tức trở nên tốt hơn nhiều, không uổng công trước đó anh đã hỏi Thẩm Minh Thời về khẩu vị của con gái, nhìn có thể cách này rất hữu dụng. Tống Hi Trì vui vẻ cong môi, trêu chọc nói: "Em gái nhỏ tham gia không nhiều nha."
Lúc cô nói chuyện, theo thói quen hơi nghiêng người về phía trước, như thể điều này sẽ giúp người khác hiểu rõ ý của cô hơn. Chỉ là khi cô vừa lại gần, Tống Hi Trì liền bắt đầu hoảng, thật sự hoảng.
Cảm xức này tám trăm năm cũng không xuất hiện trên người anh. Mà bây giờ, đối diện với khuôn mặt có chút bầu bĩnh như em bé, cười lên trông như búp bê của cô gái nhỏ, lòng anh đều loạn thành một đoàn.
Tống Hi Trì rũ mắt, bất động thanh sắc rời đi, nói: "Mau ăn đi, không phải nói đói sao?"
Nguyễn Thiển Thiển thật sự đói rồi, khối lượng luyện tập mỗi ngày quá lớn không chỉ tiêu hao thể lực, mà đối với tinh thần cũng là một loại tra tấn. Thế nên cô lập tức mở bụng ăn uống, cũng không quản cái gọi là hình tượng nữa.
Đối với sự phóng khoáng của cô, động tác ăn Tống Hi Trì quá mức tao nhã, ánh mắt tập trung, đôi môi hoa hồng xinh đẹp lúc mở lúc khép, theo động tác nhai nuốt chậm rãi chuyển động, một bát hoành thánh, vậy mà được anh ăn như biến thành món ăn cao cấp ở nhà hàng.
Tống Hi Trì ăn một miếng, cô cũng ăn một miếng.
Hạnh phúc với điều này.
Mái tóc nhỏ vụn của thiếu niên không nghe lời trượt xuống trán, che đi đôi lông mày của anh. Tống Hi Trì vươn tay vén tóc ra đằng sau, bất quá chỉ là một hành động đơn giản, nhưng lại khiến cho trái tim dậy lên vuôn vàn sóng gió.
Người này thế nào lại.......
Văn nhã lại kiêu ngạo.....
Muốn mạng aaaa......
Đối với ánh mắt không chút thu liễm nào này, Tống Hi Trì trực tiếp bắt lấy, Nguyễn Thiển Thiển ngây người, vội vàng liếc sang một bên.
"Tập trung ăn đi."
Giọng nói lạnh lùng.
Tâm tư của Nguyễn Thiển Thiển lúc này nào còn đặt ở bàn cơm, đồ ăn có ngon đến mức nào cũng không so được với người trước mắt.
Không được bao lâu, Tống Hi Trì lại cảm nhận được ánh mắt kia, không chịu di chuyển dừng trên người anh. Anh hơi câu môi, cụp mắt, nhìn điện thoại, thản nhiên hỏi: "Ăn no rồi?"
Nguyễn Thiển Thiển gật đầu: "No rồi."
Tống Hi Trì liếc nhìn cô, nói: "Không phải thích ăn sao, sao không ăn nhiều chút?"
Nguyễn Thiển Thiển xua xua tay, đỡ eo đứng dậy, dường như thật sự không chống đỡ nổi nữa. Vốn dĩ một vũ công phải nghiêm khắc khống chế thể trọng, cô hôm nay ăn uống no say một bữa, mấy hôm sau chắc phải ăn kiêng rồi.
Cho đến khi đèn flash sáng lên, Tống Hi Trì trau mày nhìn qua. Mấy nữ sinh trốn sau gốc cây thấy anh nhìn sang, hi hi ha ha xô xô đẩy đẩy từ bên cạnh anh lách ra, ánh mắt vaanc một mực dán chặt vào anh. Tống Hi Trì khó chịu nghiêng đầu, giữa môi răng phát ra âm thanh gần như không thể nghe thấy.
Phía sau vẫn như cũ vang lên những tiếng thảo luận không biết thu liễm, còn xen lẫn tiếng cười hưng phấn của các cô gái.
"Đây là soái ca trường nào vậy, lớn lên thật đẹp trai."
"Cao lãnh lại nhã nhặn, yêu rồi yêu rôi."
"Chụp nhiều một chút, lát gửi cho tớ!"
Nguyễn Thiển Thiển chú ý tới tâm tình không vui vẻ gì của người bên cạnh, lập tức quay đầu trợn mắt nhìn đám nữ sinh, nắm lấy tay áo Tống Hi Trì kéo về phía trước.
Tống Hi Trì hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm lấy áo khoác của mình, khóe miệng giương lên, thuận theo mà bị cô kéo đi.
Nguyễn Thiển Thiển kéo anh tới chiếc ghế dài ở đằng xa. Sau khi xác nhận xung quanh không còn xuất hiện kẻ đáng nghi nào nữa, mới bảo anh ngồi đây đợi, sau đó chạy đi mua chai nước.
Vị nho.
Lần trước anh đi kiểm tra cầm trong tay chính là cái này.
Tống Hi Trì do dự một lúc, vươn tay nắn gương mặt phúng phính cua cô, như đang tự nói với mình: "Trông rất gầy, sao mặt lại tròn như vậy."
Nguyễn Thiển Thiển bĩu mui như một con cá vàng, tính bơ đáp lại: "Em mới không béo, đây là mặt em bé, muốn giảm cũng không được."
Tống Hi Trì bị cô chọc cười, ngón tay véo véo má cô, yêu thích không muốn buông "Ừm, thế nên phải ăn nhiều chút, dáng người em rất tốt."
Anh anh anh......
Anh nói.....
Nguyễn Thiển Thiển chớp chớp mắt, trong lòng giống như bị đốt một chùm pháo hoa, bắn lên trên trời, nổ ra những chùm pháo hoa rực rỡ.
03.
Cho dù Nguyễn Thiển Thiển liên tục từ chối, Tống Hi Trì vẫn đưa cô đến trạm tàu điện.
"Thật sự không cần mà, em một mình cũng có thể đi."
Tống Hi Trì cầm thẻ tàu điện, trong mắt tràn ngập ý cười "Ừm."
Trạm tàu điện vào buổi tối không có nhiều người, Nguyễn Thiển Thiển nhận lấy thẻ tàu, hai tay nắm lấy quai cặp sách, nhìn chằm chằm vào xương quai xanh tinh tế của anh, trong lòng có chút không tình nguyện, nhẹ giọng nói: "Vậy....vậy em đi đây."
Tống Hi Trì móc móc tay, nói: "Điện thoại."
A?
Ồ.
Nguyễn Thiển Thiển lấy điện thoại từ trong ba lô đưa cho anh.