Vận May Chia Tay

Chương 2



04.

Buổi tối chúng tôi thường xuyên chơi game chung với nhau, nghe giọng nói trầm thấp mang theo ma lực cuốn hút của cậu ấy trong tai nghe, tôi nghe suốt đêm cũng không chán.

Xong rồi Hứa Mạt Lỵ, ngươi thích một người qua mạng!

Thời điểm ý thức được chuyện này, tôi đã không trở lại được nữa.

Dường như trong lúc vô tình, Giang Kiệt đã bước vào cuộc sống của tôi.

Tôi: nhóc con, lễ Giáng sinh sắp tới rồi.

Giang Kiệt: chị muốn quà gì?

Tôi: rất muốn một cái ôm tình yêu.

Giang Kiệt: ước nguyện đi nhất định sẽ có, nhỡ như gặp Santa thì sao.

Tôi biết cậu ấy đang nói đùa, nhưng giọng điệu ấy giống như gặp nhau ngoài đời là một chuyện cực kỳ xa xỉ, tâm tình của tôi thất vọng hoàn toàn.

Giang Kiệt: chị ơi, lễ Giáng sinh trường không cho nghỉ, rất xin lỗi…

Lúc mới đầu nghe cậu ấy bảo cậu còn đang đi học, tôi rất ngạc nhiên.

Tôi: em trai, cậu mấy tuổi?

Giang Kiệt: chị ơi, tôi còn chưa qua sinh nhật mười tám tuổi đâu.

Tôi trầm tư một lát, tôi đây có xem như nhúng chàm vị thành niên hay không?

Khi nói với bạn thân chuyện này, cô ấy đấm ngực giậm chân: Hứa Mạt Lỵ! Cậu là cầm thú à! Vị thành niên cậu cũng không tha.

Nhìn số hai mươi ba tuổi trong thẻ căn cước, lần đầu tiên tôi cảm thán năm tháng không tha ai.

Trước kia có đánh chết tôi cũng không tin mình sẽ chấp nhận tình chị em, thậm chí còn thích một cậu em trai nhỏ tuổi hơn tôi.

Tuổi tác quá nhỏ, thế giới quan giá trị quan lẫn tam quan của cả hai đều không cùng một tần số, vừa trẻ con lại vừa khó kết nối với nhau.

Giang Kiệt tựa như một ngoại lệ.

Mặc dù cậu ấy ngẫu nhiên có ngây thơ, thậm chí còn làm nũng, ấy thế mà tôi lại rất hưởng thụ, điều này khiến tôi từng nghĩ có phải mình điên rồi hay không.

05.

Hôm lễ Giáng sinh ấy, các đồng nghiệp đều líu ríu thoả luận xem hôm nay có tuyết rơi hay không, tôi gõ bàn phím đùng đùng.

Tuyết rơi? Đã bao nhiêu năm không có tuyết rơi rồi chứ, còn không thực tế bằng mưa đá.

Buổi tối sáu giờ hơn, tôi duỗi lưng một cái, bên tai truyền đến từng đợt tiếng hô kinh ngạc.

“Tuyết rơi ——!!”

Tôi chạy đến bên cửa sổ nhìn xem, ấy thế mà tuyết rơi thật à?

Lập tức lấy điện thoại gọi điện cho bạn thân: “Nhan Tử, cậu thấy tuyết rơi không?”

“Nhìn thấy!”

“Tối nay đi chơi không?”

Bên kia điện thoại im lặng một hồi: “Ưm, Mạt Lỵ ơi, tớ đang ở cùng bạn trai tớ, hay là… cậu tự đi chơi?”

Tôi: “Cút.”

Bạn thân: “Vâng!”

Sau khi cúp điện thoại, tôi thở dài một hơi, có chút bức bối.

Mỗi lần đến ngày lễ tôi đều cảm thấy mình là người cô đơn, có bạn trai như tôi có khác gì với không có bạn trai đâu?

Tôi ra khỏi cửa chính công ty, một cơn lạnh từ bên ngoài ập tới, tôi rùng mình một cái rồi ôm chặt cánh tay.

“Hứa Mạt Lỵ.”

“Hả!” Nghe thấy có người gọi tôi, tôi đáp lại một tiếng theo bản năng.

Quay đầu lại nhìn, cách chỗ tôi năm mét có một nam sinh đứng đấy, vóc người một mét tám mươi mấy, mặc một bộ áo gió màu đen, hai chân thẳng tắp thon dài, đôi mắt hẹp dài, hơi nhíu mày, mang khẩu trang.

Cực phẩm kìa!

Lòng tôi nghĩ, nhưng kiểu cực phẩm này tôi có quen không? Nhanh chóng tìm qua một lần trong đầu, câu trả lời là: không.

Chân dài bước sang đây, tôi mới nhìn thấy tay trái của người này còn kéo theo một rương hành lý.

Mãi đến khi người ấy đứng trước mặt tôi, tôi mới nhận ra người này không chỉ cao một mét tám, có thể gần một mét chín.

Cậu ấy nhìn tôi từ trên cao, ba giây sau cậu ấy nói: “Hứa Mạt Lỵ, sao chị thấp vậy?”

Tôi nghẹn một hơi ngay cổ họng, lên không được xuống không xong. Tốt xấu gì tôi cũng một mét sáu lăm, đây có tính là thấp không? Có không?

Tôi tức giận liếc cậu ấy: “Cậu là?”

Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi ôm cánh tay run rẩy, nam sinh cởi nút buộc áo gió ra, một giây sau bọc tôi vào trong.

Một cái ôm ấm áp, mùi hương thơm ngát thuộc về con trai thoảng thoảng quanh chóp mũi của tôi, là mùi hoa mạt lỵ.

Tôi vừa định nhanh chân cho cậu ấy biết cái gì gọi là tàn nhẫn thì đã nghe tiếng cười truyền đến từ lồng ngực của cậu ấy.

Cậu ấy nói: “Giang Kiệt, tôi là Giang Kiệt.”

06.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần. Tôi với Giang Kiệt có gặp mặt nhau không? Nếu là có thì đấy sẽ là tình huống như thế nào?

Tóm lại tuyệt đối không phải như bây giờ, tôi lạnh đến độ nổi da gà khắp người, mang một đôi dép màu đen và đội một chiếc mũ màu đỏ chót cũ kỹ đến không thể cũ hơn mà bà nội đan cho tôi.

Chết đi cho xong.

“Chẳng phải… không được nghỉ à?” Tôi nghe thấy giọng nói yếu ớt như muỗi kêu của mình.

Cánh tay đang ôm tôi của Giang Kiệt chậm rãi buộc chặt: “Không phải tôi đã nói với chị rồi sao, mơ ước nhất định sẽ được? Hơn nữa…”

Cậu ấy hơi dừng lại, thấp giọng nói bên tai tôi: “Tôi cũng muốn ôm chị.”

Tôi càng vùi đầu thấp hơn, cho dù nấp trong ngực cậu ấy cũng có thể cảm nhận được độ nóng trên gương mặt.

“Chị à, sao chị lại biến thành đà điểu rồi?” Trong giọng nói của cậu ấy mang theo ý cười.

Tôi vừa định phản bác thì trên cổ truyền đến một cơn lạnh buốt, cúi đầu thì trông thấy một sợi dây chuyền toả sáng lung linh treo lên cổ của tôi.

“Quà Giáng sinh.” Cậu ấy nói, sau đó chặn ngang eo tôi bế tôi lên, hai chân cách mặt đất, tôi ôm cậu ấy thật chặt, sợ bị té xuống.

Cậu ấy cong mắt cười: “Chị ơi, lễ Giáng sinh vui vẻ.”

Trên đuôi tóc của cậu ấy treo đầy bông tuyết nhỏ xíu, đôi mắt kia còn sáng hơn những vì sao trên bầu trời, cánh tay chậm rãi buộc chặt, tôi vòng lấy cổ của cậu.

“Lễ Giáng sinh vui vẻ.”

Giang Kiệt, với tôi mà nói cậu mới là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất.

Cuối cùng Giang Kiệt ở lại nhà tôi.

Tôi vốn định đưa cậu ấy đến khách sạn, đôi mắt sạch trong của cậu ấy chợt nổi sương mù: “Tôi chưa quen với cuộc sống ở đây, chị đành lòng ném một mình tôi trong khách sạn lạnh lẽo sao?”

Tôi im lặng thật lâu, sau đó kéo rương hành lý của cậu ấy vào nhà.

Tôi vẫn luôn cho rằng Giang Kiệt là tên nhóc có chút lưu manh hư hỏng, không ngờ rằng cậu ấy lại rất ngoan ngoãn, là một chú cún con.

Tất nhiên, đó là không tính tới lần đầu tiên gặp mặt cậu ấy đã chê cười lẫn xem nhẹ chiều cao của tôi.

Giang Kiệt xào rau rất ngon, đây là điều tôi không ngờ tới.

Trên bàn cơm, đột nhiên cậu ấy hỏi tôi: “Chị, nhìn thấy tôi chị có vui không?’

“Vui vẻ chứ, chỉ có điều lần sau đến tốt nhất cậu nói với tôi trước một tiếng, tôi sẽ xin nghỉ trước, tạm thời bây giờ không xin nghỉ được.”

Vốn chỉ là thuận miệng nói ra, sau khi phản ứng lại mới nhận ra không ổn: Hứa Mạt Lỵ, có phải ngươi có bệnh rồi không? Bảo cậu ấy lần sau tới đây, chân mày có nhướng lên không?

Trong nhảy ra một cái tôi khác phản bác: ngươi câm miệng, đã kiềm chế rồi!

Giang Kiệt cười híp mắt nhìn tôi, trong mắt hiện lên ánh sáng nhỏ vụn, tay gắp đồ ăn của tôi chậm lại, màu đỏ dần dần bò lên bên tai.

Cậu ấy chỉ chơi mấy ngày thì lại lên xe trở về, tôi nói mua vé máy bay cho cậu ấy, ngồi xe lửa quá mệt mỏi. Cậu ấy cười vuốt vuốt tóc của tôi: “Phí tiền, tôi còn cần tiết kiệm tiền cưới chị đấy.”

Rõ ràng là một câu vô cùng tuỳ tiện thế nhưng trong nháy mắt tai tôi đã đỏ lên.

Cậu ấy tiến lại gần tai tôi hít một hơi thật mạnh, tôi dùng ánh mắt hỏi cậu ấy làm gì, cậu cong môi: “Sắp đi rồi, chẳng lẽ không thể ngửi hương thơm của chị sao?”



Thằng nhóc này, sao giỏi tán tỉnh như thế?

Trách trưởng bối!

07.

Vốn định một tháng gặp một lần, càng về sau phát triển thành nửa tháng gặp một lần, cuối cùng thành một tuần.

Có đôi khi cậu ấy bận, tôi bèn đi gặp cậu ấy.

Đến trước cửa trường học của cậu ấy rồi mới biết được, tên nhóc chết tiệt này căn bản không phải là học sinh cấp ba, cậu ấy học năm ba đại học, năm nay hai mươi mốt tuổi.

Tôi nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp giải thưởng của cậu ấy trên cột tuyên dương, có vẻ rất lợi hại, lãnh rất nhiều giải thưởng.

Lưng tôi rơi vào một cái ôm quen thuộc mang theo hương hoa mạt lỵ, tôi đẩy cậu ấy ra một chút: “Nhóc con, đây là trường học của cậu.”

Cậu ấy kéo tay của tôi ôm vào lồng ngực, không chút để ý nói: “Chị, trường học của tôi ủng hộ tự do yêu đương.”

Nhìn ánh mắt của người qua đường không ngừng quét tới, tôi quả quyết vùi đầu vào trong ngực cậu ấy —— chỉ cần tôi không xấu hổ thì người xấu hỏ sẽ là người khác.

Giang Kiệt cười nhẹ một tiếng rồi ôm sát vai của tôi.

Vốn chỉ dự định ăn cơm rau dưa, ai mà biết Giang Kiệt thuê ghế lô rồi gọi thật nhiều bạn bè của cậu ấy tới.

Cậu ấy còn chưa gặp bạn thân của tôi đâu, tôi gặp anh em của cậu trước có sao không? Chưa quen với cuộc sống ở đây, tôi có thể bị bắt nạt hay không?

Nhìn các chàng trai cao lớn thô kệch trong ghế lô, tôi nuốt một ngụm nước bọt.

Sự thật chứng minh là tôi nghĩ quá nhiều.

Giang Kiệt cản tất cả rượu thay tôi, mà những anh em của cậu ấy cũng không định rót rượu cho tôi, cuối cùng Giang Kiệt say đến mức không còn tỉnh táo mới tàn tiệc, nhưng tôi nghĩ cậu ấy đang giả say, nếu không tại sao trên đường đưa cậu ấy về trường học, cậu lại bảo tài xế quay xe đi khách sạn của tôi.

Sau khi dốc hết sức bình sinh xách Giang Kiệt về phòng, tôi ngồi ở một bên thở hổn hển.

Thang máy khách sạn đang sửa chữa, tôi dìu một con ma men lên lầu ba, có trời mới biết làm sao tôi làm được.

Nhưng… thưởng thức một chút gương mặt đẹp tuyệt trần của Giang Kiệt, nghĩ đến ánh mắt hâm mộ của chị lễ tân vừa nãy, tôi liền cảm thấy mừng thầm trong bụng: gương mặt này thật là đẹp, không hổ là người đàn ông của tôi!

Vọt vào nhà tắm xong ra ngoài, người trên giường trở mình.

“Này, Giang Kiệt…”

Tôi ngồi ở mép giường, vừa định gọi cậu ấy dậy thì bên hông xuất hiện một bàn tay to, tôi quay người ngã vào một vòng ôm quen thuộc, đối diện với đôi mắt chứa đầy ý cười ấy, tôi mới phát hiện thằng nhóc này đúng thật là giả say.

Tôi hung hăng cho cậu ấy một quyền: “Không say thì cậu giả vờ cái rắm, cậu có biết mình nặng thế nào không? Tôi đỡ cậu từ lầu một…” Phần còn lại bị cậu ấy chặn lại ở răng môi.

Dây dưa hồi lâu cậu ấy mới thở gấp buông tôi ra, cậu cười yếu ớt nhích lại gần vành tai tôi, thổi nhẹ vào vành tai của tôi: “Chị à, chị thật thơm ~”

Tôi cố ý quay lưng lại, kỳ thật trên mặt đã đỏ bừng hết cả.

Ở bên nhau càng lâu tôi càng nhận ra bên trong tên nhóc mặt ngoài hiền lành vô hại này là ma vương hoành hành.