Vận May Đổi Đời

Chương 307: Cậu nhóc, xấu xa thật đấy!



Nghe thấy vậy, Lý Thần hỏi: “Lai lịch thế nào ạ?”

Diêu Chí Quân cười ha ha nói: “Thủ đô không giống như những thành phố khác. Quan to chức lớn rất nhiều. Giờ lòi ra một người, theo như tôi biết thì có lẽ thuộc gia tộc cấp hai tại thủ đô.

Lý Thần khẽ chau mày.

Gia tộc cấp hai của thủ đô thì dù đặt ở đâu cũng sẽ là một sự tồn tại mà các hào môn của tỉnh khác không thể so sánh được.

“Hơn nữa gia tộc của họ có lẽ cũng có những mối quan hệ rất sâu sắc, nếu không thì thế hệ sau sau cũng đã không nghĩ tới việc sẽ mua một công ty truyền thông. Dù sao thì trong gia tộc phải có nguồn lực mới dễ làm việc”.

Diêu Chí Quân trầm mặt, nói: “Vì vậy Lý Thần, nếu cậu quyết tâm lớn thì chúng ta thử xem. Nếu như sao cũng được thì tôi khuyên nên từ bỏ”.

Lý Thần cười nói: “Chú Diêu, cháu đã tới thì không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy. Dù đối phương có lý lịch lớn thế nào thì việc kinh doanh cũng không thể nói rằng họ nhắm được là cháu không được động vào, không hề có cái đạo lý đó”.

Diêu Chí Na gật đầu: “Được, tôi rõ rồi, vậy thì tối nay tôi sẽ liên hệ, hẹn hai anh em nhà họ Vương, chúng ta cùng đi ăn nhé”

Lý Thần đứng dậy cười: “Vậy thì làm phiền chú Diêu rồi”.

Diêu Chí Quân vỗ vai Lý Thần: “Cậu là con rể của lão Tô, cũng là cháu của tôi, giúp được thì đương nhiên là tôi giúp”.

Hai người vừa cười nói vừa ra khỏi phòng làm việc. Tới trước cổng công ty, Lý Thần đang định tạm biệt thì nghe thấy có giọng nói chói tai vang lên.

“Diêu Chí Quân, người khác càng sống thì càng thông minh ra còn ông thì càng sống lại càng hồ đồ. Thương vụ cậu Ngô đã nhắm trúng mà ông cũng dám cướp”.

Lý Thần và Diêu Chí Quân quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên tầm hơn ba mươi tuổi đang cười lạnh lùng.

Diêu Chí Quân nhìn thấy người đàn ông này thì sầm mặt, cười lạnh lùng: “Truyền thông Huynh Đệ Hoa Nghị được tôi liên hệ trước, cậu Ngô có hứng thú là chuyện của cậu ta, lại không cho phép tôi được hỏi sao? Mạnh Quốc Đàm, ông cũng chỉ là một kẻ buôn bán tầm thường, làm màu gì trước mặt tôi vậy?”

Mạnh Quốc Đàm phụt cười: “Nói cứ như ông cao thượng lắm không bằng, mẹ kiếp. Tôi là kẻ buôn tầm thường, lẽ nào ông không phải sao?”

“Điểm khác nhau duy nhất giữa chúng ta chính là lần này tôi làm việc cho cậu Ngô, còn ông thì sao? Khuyên ông nên đi tìm người kia và mau kêu ông ta cúp đuôi cút ngay thì cậu Ngô còn cho đường sống. Lần này kẻ nào dám cướp truyền thông Huynh Đệ Hoa Nghị thì tức là đối đầu với cậu ấy”

Sắc mặt của Diêu Chí Quân thật sự khó coi, vô thức nhìn Lý Thần, đôi mắt ánh lên vẻ kiêng dè và tức giận.

Mạnh Quốc Đàm hiểu ý khi nhìn vào ánh mắt của Diêu Chí Quân. Ông ta nhìn Lý Thần và nói với vẻ không dám tin: “Không phải là cậu thanh niên miệng còn hôi mùi sữa này cướp với cậu Ngô đấy chứ? Ha ha buồn cười chết đi được”.

Lý Thần nhìn Mạnh QUốc Đàm với vẻ vô tình, nói giọng thản nhiên: “Rõ ràng là thứ tôi nhắm nếu là cướp thì là cậu Ngô của các người cướp. Hơn nữa, ông là cái thá gì, tới lượt ông xen vào sao?”

Mạnh Quốc Đàm cảm thấy tức giận.

Còn Diêu Chí Quân khẽ mỉm cười, cảm thấy sung sướng.

Trong lòng thầm nhủ: “Được lắm cậu nhóc, xấu xa thật đấy!