Vận May Đổi Đời

Chương 311: Rốt cuộc là ai?



Diêu Chí Quân lúc này hận không thể nhổ một bãi nước bọt vào mặt Mạnh Quốc Đàm, ông ấy đã từng thấy những kẻ vô liêm sỉ, nhưng vô liêm sỉ đến mức này thì lần đầu thấy.

Nhưng bây giờ Mạnh Quốc Đàm nói đúng, nếu lúc này Lý Thần thật sự làm gì ông ta thì anh nhất định sẽ gặp rắc rối.

“Lý Thần, đừng kích động”, Diêu Chí Quân nhẹ nhàng nói.

Lý Thần cười khẽ, ngay từ đầu, anh đã không có ý định làm gì Mạnh Quốc Đàm rồi.

Sự khác biệt giữa người lớn và trẻ em là sẽ biết cách cân nhắc những ưu và nhược điểm, sẽ không bị lóa mắt bởi những cảm xúc nhất thời.

Phế Mạnh Quốc Đàm rồi thì đúng là rất sướng, nhưng sau đó thì sao?

Trách nhiệm hình sự là việc không thể tránh khỏi.

Đối với một nhân vật nhỏ như Mạnh Quốc Đàm mà kéo theo Lưu Quân vào, đây rõ ràng một một cuộc giao dịch lỗ gấp nhiều lần lãi.

Nhưng Lý Thần cũng không ngại việc dọa ông ta hốt hền một phen.

“Nói, cậu Ngô phía sau ông rốt cuộc là ai?”, Lý Thần lạnh lùng nói.

Mạnh Quốc Đàm không dám giấu giếm, nói hết tất cả những gì mình biết ra.

“Cậu Ngô là con trai thứ hai của nhà họ Ngô, mới đi du học về. Bởi vì mấy nhân vật lớn nhà họ Ngô quản lý mảng tuyên truyền, cộng thêm việc nghe nói rằng bạn gái của cậu ấy là một nữ minh tinh, vì vậy cậu ấy định làm giải trí truyền thông”.

“Sau đó cậu Ngô đã thông qua người liên lạc với tôi, nhờ tôi tìm giúp một công ty giải trí, đúng lúc khoảng thời gian này tôi đang nhắm vào Diêu Chí Quân, biết chuyện ông ấy cũng đang tìm công ty giải trí liền lần theo manh mối của ông ấy, liên lạc với công ty giải trí Hoa Nghị Huynh Đệ. Kết quả cậu Ngô rất hài lòng, vì vậy mới xảy ra chuyện này”.

Ánh mắt Lý Thần lạnh lùng, đứng dậy nói với Diêu Chí Quân: “Chú Diêu, xem ra mọi chuyện phức tạp hơn chúng ta nghĩ”.

Diêu Chí Quân lạnh lùng nhìn Mạnh Quốc Đàm trên đất, nói: “Không ngờ rằng mọi chuyện đều từ do tên khốn này mà ra. Tôi luôn nghĩ sao lại trùng hợp như vậy được, tôi liên lạc với Hoa Nghị Huynh Đệ, cậu Ngô sao lại có được thông tin nhanh đến vậy”.

Lý Thần liếc nhìn Mạnh Quốc Đàm trên đất đang sợ hãi không dám ho he thêm lời nào, lạnh nhạt nói: “Cút đi”.

Mạnh Quốc Đàm nghe xong như vớ được vàng, đứng dậy khập khiễng rời đi.

Còn năm tên côn đồ nằm trên mặt đất cũng dìu dắt nhau vội vàng bỏ chạy.

Lưu Quân nhìn theo bóng người đang bỏ chạy, ánh mắt có chút tiếc nuối… Vẫn còn quyến luyến, anh ta vẫn còn chưa đánh đã mà.

Cách đó không xa, Mạnh Quốc Đàm lên xe, hung hăng đóng cửa lại, tim đập thình thịch vì bỏ chạy bán mạng bây giờ mới dần hồi phục lại được chút.

Nỗi sợ hãi mờ dần, lòng căm thù sâu sắc dâng lên.

Ông ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Thần ở đằng xa với ánh mắt vô cùng cay đắng, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Thằng khốn, ông ở thủ đô lâu như vậy rồi, chưa bao giờ phải chịu nhục như thế! Lại còn bị một tên súc sinh đánh!”

Lúc này, năm tên côn đồ mặt mũi sưng tấy cũng lần lượt chạy vào trong xe, biểu cảm ai oán nhìn Mạnh Quốc Đàm.

“Ông chủ, bây giờ phải làm sao?”

Một tên côn đồ trong số đó nghiến răng hỏi, vừa mở miệng ra liền chạm vào vết thương ở khóe miệng, lập tức đau đến mức hít mạnh một hơi.

Mặc dù Mạnh Quốc Đàm rất muốn tát cho mỗi người một cái, xong chửi thêm vài câu vì đã khiến ông ta mất mặt.

Nhưng ông ta biết rằng mình không thể làm như vậy, nếu như đám thuộc hạ này thẹn quá hóa giận, sau này ai chịu làm việc cho ông ta nữa?

Mạnh Quốc Đàm kìm lại sự hậm hực trong lòng, lấy một xấp tiền từ trong túi ra đưa cho bọn họ: “Chi phí thuốc thang, mấy anh em đi dưỡng thương trước đi”.

Đám côn đồ vui vẻ nhận lấy, có tiền trong tay rồi, tự nhiên thấy những vết thương trên người này cũng không đau lắm.

Mặc dù lấy được tiền thuốc men, nhưng đám người này vẫn có chút không vui, dù sao lần này bị đánh như vậy, bọn họ cũng rất xấu hổ.

“Ông chủ, chuyện này không thể cho qua như vậy được”.

Mạnh Quốc Đàm cười gằn một tiếng: “Đương nhiên không thể cho qua như vậy được, tôi sẽ lập tức đi gặp cậu Ngô, thêm mắm thêm muối một chút. Để xem xem thằng chó ấy còn ngông cuồng được nữa không. Bây giờ chúng ta đang làm việc thay cho cậu Ngô, chuyện này cậu Ngô nhất định sẽ ra mặt, đến lúc đó xem nó còn ngạo mạn kiểu gì!”