Vận May Đổi Đời

Chương 316: Tư cách



Nhìn cánh cổng cao lớn màu đỏ son ở trước mặt, hai bên trái phải còn có những con sư tử đá lớn, lần đầu tiên Lý Thần thật sự cảm nhận được sự khác biệt giữa cuộc sống của giới thượng lưu ở Yến Kinh và những thành phố khác.

Nếu như nói rằng ở Hồng Kông, giới thượng lưu mê mẩn những thứ hiện đại như vàng bạc, thì ở Yến Kinh, mọi người lại coi trọng di sản văn hóa.

Ít nhất thì ở những đô thị hiện đại như Hồng Kông hoặc Hỗ Thị thì chắc chắn sẽ không có những nơi như Phủ Thân Vương.

“Vào cuối thời nhà Thanh, ngôi nhà cũ của một vương gia Hán tộc vốn là một điểm thu hút khách du lịch, nhưng sau đó đã được một thương gia lớn có lai lịch thâm sâu mua lại để làm một hội quán riêng”.

Diêu Chí Quân rất quen thuộc với nơi này, giọng điệu có chút phức tạp: “Ở Yến Kinh, có thể vào khách sạn ăn một bữa mấy chục nghìn tệ không phải là chuyện hiếm, có thể vào được nơi như này mới gọi là có quyền có thế”.

“Đầu bếp chính ở đây là đầu bếp hoàng gia, không xuất hiện ở bên ngoài. Chỉ có những người có thẻ hội viên mới được vào, thẻ hội viên với chi phí hàng năm lên tới một triệu tệ, nhưng đây mới chỉ là loại thẻ bình thường cấp thấp nhất”.

Lý Thần hỏi: “Chú Diêu, chú có tư cách hội viên không?”

Diêu Chí Quân vội vàng cười nói: “Cậu thật sự đánh giá tôi cao quá rồi đấy, tôi làm gì có tư cách đó. Muốn trở thành hội viên ở đây, phí khởi điểm là một triệu. Quan trọng nhất là phải có lời mời từ hội viên cấp cao hơn trong đó mới được vào”.

“Tài sản của bố vợ cậu, nếu như không tính ở bên ngoài mà chỉ tính ở Yến Kinh thôi, miễn cưỡng thì cũng đủ để trở thành hội viên bình thường cấp thấp nhất”.

“Cậu phải biết rằng, tài sản tương đương 1 tỷ tệ ở các tỉnh khác không giống với ở Yến Kinh. Người giàu sở hữu khối tài sản 1 tỷ tệ ở Yến Kinh có tài nguyên và lai lịch mà người cùng cấp ở các tỉnh khác không thể nào so sánh được”.

Lý Thần đã hiểu.

Ở kiếp trước, có rất nhiều tin đồn về các câu lạc bộ cấp cao khác nhau trong nước.

Vì dụ như câu lạc bộ Thái Sơn trong giới kinh doanh, chủ tịch của Asvin và Huawei ở đời sau đều là thành viên trong đó.

Đỉnh nhất là câu lạc bộ Viêm Hoàng, bao gồm hầu hết con cháu của đại viện Yến Kinh, nó thực sự là sự tập hợp của quyền lực.

Lý Thần nhớ rằng, Hoắc Hoàn Vũ là thành viên kim cương hàng đầu của câu lạc bộ Viêm Hoàng, còn là người xếp trong số thứ hạng cao nhất.

Bước qua lỗi vào, cách bài trí sân trong cổ điển của Yến Kinh hiện ra trước mắt, một nhân viên tiến đến và lịch sự hỏi xem có đặt trước và có thẻ hội viên hay không.

Diêu Chí Quân nói tên của Ngô Hồng Hà ra, nói rằng mình được mời tới.

Nhân viên lập tức đưa hai người vào bên trong.

Hành lang quanh co, kiến trúc cổ kính.

Không nói đến giá trị văn hóa lịch sử của Phủ Thân Vương này, chỉ riêng việc nằm trong trung tâm của Yến Kinh, với diện tích rộng lớn như vậy thì đây đã là một dãy số lên trời rồi.

Có thể bao nơi này để sử dụng như một hội quán tư nhân, không cần nghĩ cũng biết, sức mạnh của ông chủ đứng phía sau hùng mạnh đến mức nào.

Khi họ đến gần một viện nhỏ được tách riêng biệt, Lý Thần và Diêu Chí Quân đẩy cửa bước vào.

Đình viện sâu hút.

Trong đình viện phú quý hoa mỹ này, khung cảnh trang nhã, cây cỏ hoa lá được bố trí hài hòa, không khí thoáng đãng, chính giữa là một chiếc bàn tròn cổ kính.

Những món ăn tinh tế được đặt trên bàn tròn, khi hai người bước vào đã có bốn người đàn ông ngồi xung quanh.

Ngô Hồng Hà ngồi ở ghế chủ tọa, bên trái là hai người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trông hơi giống nhau.

Bên phải là Mạnh Quốc Đàm mà họ đã từng gặp, đang cẩn thận dè dặt ngồi nửa mông trên ghế, mỉm cười nịnh nọt với Ngô Hồng Hà.

Lý Thần chỉ lướt qua khuôn mặt của anh em nhà họ Vương và Mạnh Quốc Đàm, sau đó ánh mắt đặt lên người Ngô Hồng Hà.

Mà Ngô Hồng Hà cũng đang đánh giá anh.

Mạnh Quốc Đàm vừa nhìn thấy Lý Thần, hai mắt lập tức đỏ au, kìm nén sự tức giận và cơn hận trong lòng, nói với Ngô Hồng Hà: “Cậu Ngô, hắn chính là Lý Thần”.