Vận May Đổi Đời

Chương 319: Hoặc là bỏ tiền ra, hoặc là cút



Mẹ kiếp, rõ ràng là cái giá mình đưa ra hơi quá, họ Lý nhà anh thừa tiền đốt nhiều quá nên sợ hay là sao?

Lý Thần đồng ý bỏ ra năm trăm triệu tệ mua truyền thông Huynh Đệ, đương nhiên Vương Quân không có ý kiến gì. Nhưng Ngô Hồng Hà vẫn còn ở đây, nếu như anh ta chốt giao dịch với Lý Thần thì không đơn thuần chỉ là chuyện của năm trăm triệu tệ nữa.

“Anh Lý, tôi…”

Lý Thần cắt ngang lời của Vương Quân, nhướn mày nói:”Sếp Vương, không phải nói năm trăm triệu tệ sao? Tôi cảm thấy giá này hết sức hợp lý, vì vậy chốt giao dịch luôn. Giờ ký hợp đồng thôi, tôi có thể chuyển khoản ngay lập tức.

“…”

Nhìn thì thấy Vương Quân còn trẻ nên tưởng là xưng anh, nhưng thật không ngờ ông ta đã tới tuổi trung niên.

Nói thật, đây là thương vụ làm ăn sung sướng nhất mà ông ta có được hơn bốn mươi năm qua.

Nếu không phải vì Ngô Hồng Hà đang ngồi ở đây thì ông ta thật chỉ muốn vồ tới ôm Lý Thần và hôn vài cái.

Nhưng bây giờ ông ta thật chỉ muốn đứng lên bỏ chạy.

Vì ông ta thật sự không muốn đắc tội với Ngô Hồng Hà

Một tiếng rầm vang lên.

Ngô Hồng Hà đập mạnh đũa xuống bàn, đôi mắt nhìn Lý Thần với vẻ u tối. Anh ta lạnh lùng nói: “Tên họ Lý kia. Anh thật sự muốn cướp với tôi sao?”

Lý Thần chậm rãi uống một ngụm canh bồ câu hầm, chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói: “Đã làm kinh doanh, có mua có bán, sếp Vương ra giá, tôi trả tiền, điều này có vấn đề gì sao?”

“Nếu cậu Ngô khó chịu thì có thể ra giá giành lại, cứ ra giá là được!”

Vừa nói, Lý Thần vừa cười và quay qua nhìn Diêu Chí Quân với vẻ kích động: “Chú Diêu, canh bồ câu sữa ngon lắm, không hề ngán, chú thử một bát nhé?”

Diêu Chí Quân nghiêm túc nhìn Lý Thần, chỉ cảm thấy càng ngày càng không thể nhìn thấu người thanh niên này. Anh mang một vẻ ung dung, bình thản và khí chất ngạo nghễ từ trong cốt cách. So với cậu ấm Ngô Hồng Hà thì không biết là cách xa bao nhiêu cấp bậc.

Thậm chí so sánh ra thì bản thân ông khi đối diện với Ngô Hồng Hà, cảm thấy sợ là sợ lai lịch của đối phương, mà sợ rồi thì nào còn dũng khí để đấu đá nữa?

Diêu Chí Quân mỉm cười, cầm một bát lên và nói: “Được, vậy tôi cũng thử tay nghề của đầu bếp thượng hạng xem sao”.

Diêu Chí Quân nói xong bèn lấy canh.

Nhưng đúng lúc này, Ngô Hồng Hà bị chèn ép và coi khinh nãy giờ đã không còn chịu được nữa.

Anh ta đứng bật dậy, đưa tay lên cả bàn ăn.

Rầm rầm rầm tiếng bán đĩa rơi xuống loảng xoảng.

Canh cơm vung vãi khắp mặt đất, cảnh tượng vô cùng khó coi.

Ngô Hồng Hà đứng đến bên chiếc bàn bị lật đổ, tức giận nói: “Không để tôi yên thì các người cũng đừng yên ổn! Các người thật sự tưởng rằng có tiền thì có thể có được truyền thông Huynh Đệ Hoa Nghị sao?”

Vừa nói, Ngô Hồng Hà vừa nhìn anh em nhà họ Vương đang bị dọa hết hồn với vẻ âm sầm và chỉ vào mặt Lý Thần: “Hai người nghĩ kỹ rồi đúng không, bán công ty cho anh ta đúng không?”

Hai anh em Vương Quân, Vương Lỗi nhìn nhau và toát mồ hôi hột.

“Cậu Ngô, điều này, anh Lý hào sảng quá, chúng tôi cũng không ngờ…”

“Mẹ kiếp các người bớt nói nhảm!”, Ngô Hồng Hà hùng hổ cắt lời hai anh em, quay đầu nhìn chăm chăm Lý Thần và lạnh lùng nói: “Lý Thần, hôm nay tôi đã nói tới nước như vậy, nếu anh vẫn quyết tâm muốn cướp với tôi thì tôi sẽ sống chết với anh!”

Lý Thần cũng đứng dậy, lạnh lùng lên tiếng: “Cậu Ngô, mua bán mà dựa vào trưởng bối là ai là ai là điều vô ích thôi. Hoặc là bỏ tiền ra, hoặc là đi, tôi bỏ ra năm trăm triệu tệ đấy, còn anh?”

Câu nói đó khiến Diêu Chí Quân phải phụt cười.