Vận May Đổi Đời

Chương 345: Ngô Hán Lâm



Lý Thần nghe xong gật đầu, hai người đi qua cánh cửa, đi vào trong sân.

Vừa bước vào trong liền nhìn thấy một khối đá ở trước mặt. Ở trong tứ hợp viện, loại khối đá này đa phần được thiết kế để hợp phong thủy.

Đi qua dãy nhà bằng đá, dọc theo hành lang lát gạch men có chạm khắc hình rồng bay phượng múa. Đi sâu vào bên trong, những con đường quanh co dẫn đến những nơi tuyệt đẹp, không còn nghi ngờ gì nữa, sự sang trọng và tinh tế của tứ hợp viện hiện ra trước mắt.

“Khi nào về nghe ngóng xem, ở Yến Kinh có tứ hợp viện nào đang rao bán không, có thể mua một ít để tích trữ”, Lý Thần đột nhiên nói với Hoắc Hoàn Vũ ở bên cạnh.

Hoắc Hoàn Vũ nhìn Lý Thần bằng ánh mắt kỳ lạ, hỏi: “Bây giờ giá cả của tứ hợp viện đều rất chênh lệch. Nhưng nơi có vị trí địa lý không đẹp bằng thì giá cũng khoảng mấy chục triệu, không hợp lý chút nào”.

Lý Thần cười nói: “Yên tâm đi, mua với giá cao thế nào thì cũng là nhặt được vàng đấy, đợi thêm vài năm nữa, mức giá đó mới gọi là chênh lệch, thậm chí còn được coi là cao ngất ngưởng ấy chứ”.

Hoắc Hoàn Vũ gật đầu, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh ta thà nghi ngờ là mặt trời hình vuông còn hơn là nghi ngờ những lời nói của Lý Thần, âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Hai người đi dọc hành lang, xung quanh là hòn non bộ và hồ nước, vừa đến bên ngoài một gian phòng khách thì đã nghe thấy giọng một người đàn ông đang tràn đầy tức giận.

“Bây giờ loại chó mèo gì nhảy ra cũng được à? Bữa tiệc này đã định là do nhà họ Lâm chúng tôi làm rồi, ai giành với tôi có nghĩa là không nể mặt nhà họ Lâm. Ở Yến Kinh mà dám ngáng chân nhà họ Lâm, kẻ đó rốt cuộc có mấy lá gan vậy, cũng không xem lại xem mình là ai?”

Hoắc Hoàn Vũ ở bên ngoài nghe thấy âm thanh, hừ một tiếng rồi đẩy cửa bước vào.

“Kẻ nào ở đây gào thét ầm ĩ vậy hả? Mở mồm ra là nhà họ Lâm, nhà họ Lâm, làm sao nào, nhà họ Lâm to bằng ông trời rồi hả?”

Lời của Hoắc Hoàn Vũ thu hút toàn bộ ánh mắt của những người có mặt.

Ngô Hồng Hà và Ngô Giang Hải đang ngồi ở một bên, vị trí chính giữa là một người đàn ông trung niên tóc đã bạc trắng gần hết, dáng vẻ điềm đạm, có vẻ như là Ngô Hán Lâm.

Bên trái của Ngô Hán Lâm là một thanh niên trạc ba mươi tuổi, ăn mặc tinh tế lịch sự, nhưng trên mặt tràn đầy vẻ bất mãn, lúc này đang nhìn chằm chằm Hoắc Hoàn Vũ, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Người này có lẽ chính là người nhà họ Lâm vừa lên tiếng nói chuyện.

Thấy Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần, Ngô Hán Lâm mỉm cười đứng dậy, nói: “Cậu Hoắc và cậu Lý tới rồi đấy à!”

Vừa nói Ngô Hán Lâm vừa đi tới, trước tiên đưa tay về phía Lý Thần, nói: “Cậu Lý, tôi là Ngô Hán Lâm, hôm nay mời hai cậu tới đây thật ra vì muốn giải quyết chuyện hiểu nhầm trong quá khứ, cảm ơn hai cậu đã nể mặt”.

Lý Thần bắt tay Ngô Hán Lâm, nhẹ giọng nói: “Ông Ngô đã tận tâm chuẩn bị bữa tiệc tối nay như vậy, đặc sắc thế này, đương nhiên tôi phải tới rồi”.

Lời nói của Lý Thần đầy ẩn ý, Ngô Hán Lâm mỉm cười, giả vờ không nghe thấy gì.

“Cậu Lý khách sáo rồi, cậu Hoắc, nào, hai vị mau ngồi xuống”.

Sau khi dẫn hai người ngồi xuống, Ngô Hán Lâm đến bên cạnh Lâm Lang Thiên, vỗ vai hắn nhiệt tình nói: “Vị này là cậu chủ nhà họ Lâm, Lâm Lang Thiên, mọi người đều là dân kiếm cơm cùng ngành, cùng nhau giao lưu một chút, nói không chừng sẽ có cơ hội hợp tác đấy”.

Nhưng ngay khi Ngô Hán Lâm dứt lời, Lâm Lang Thiên cười khẩy một tiếng, nói: “Không phải loại chó mèo gì cũng xứng được ngồi chung mâm với tôi đâu, tôi thấy bẩn lắm”.

Nghe thấy câu này, Hoắc Hoàn Vũ lập tức nheo mắt lại, sự hung hăng lộ rõ trên khuôn mặt.

Từ trước đến nay chỉ có cậu chủ Hoắc anh ta cưỡi lên đầu người khác, từ khi nào đến phiên người khác nhổ nước bọt vào mặt anh ta như vậy?