Vận May Đổi Đời

Chương 362: Tự dựa vào năng lực của mình



Điện thoại đập vào đầu không đau nhưng đã phá vỡ hàng phòng thủ tâm lý cuối cùng của Lâm Lang Thiên.

Hắn hét lên: “Không thể nào, đây là chuyện của mấy năm trước rồi, sao hắn có thể quay được loại video như thế này chứ!”

“Có gì mà không thể chứ?”, Lâm Chính Bân chỉ vào Lâm Lang Thiên, tức tới mức tái mặt.

“Những chuyện khốn mà mày làm mà còn hi vọng có thể giấu người khác cả đời sao? Giờ cái thứ này, đến ông cụ cũng đã nhận được, để xem mày sẽ làm thế nào!”

Sắc mặt của người phụ nữ trắng bệch, bà ta kinh hãi kêu lên: “Chính Bân, với tính cách của ông cụ, nếu biết Tiểu Thiên chơi thuốc và còn làm ra chuyện như thế này nữa thì sợ rằng sẽ đuổi thằng bé ra khỏi nhà mất. Mau nghĩ cách đi”.

Lâm Chính Bân gầm lên: “Nghĩ cách sao? Tôi có thể nghĩ được cách gì? Lần này không chỉ có thằng nghịch tử này mà đến cả tôi cũng bị xui xẻo theo!”

“Mấy ông chú ông bác tranh giành kịch liệt với tôi trong gia tộc không phải là bà không biết. Khi đó, để đẩy mày lên vị trí chủ tịch của truyền thông Rainbow tao đã phải tốn không ít tâm huyết, trả giá không ít. Giờ mày lại có biểu hiện như vậy sao?”

Càng tức thì Lâm Chính Bân lại càng nhấc chân lên đạp vào bụng của Lâm Lang Thiên. Hắn kêu rên thảm thiết, bò sạp ra đất, khóc lóc kêu gào: “Bố, con biết sai rồi, bố hãy cứu con”.

Lâm Chính Bân lạnh lùng nhìn Lâm Lang Thiên với vẻ chật vật và sự thật vọng bỗng đẩy lên tới cực điểm.

Thà rằng ông ta có thể thấy vẻ bướng bỉnh một chút của Lâm Lang Thiên, như vậy thì ít nhất cũng chứng minh hắn dám làm dám chịu.

Thế nhưng giờ nhìn thấy biểu cảm như thế này của con trai sau khi bị giáo huấn thì Lâm Chính Bân cảm thấy vừa tức giận vừa bất lực.

Ông ta thật sự không thể bỏ mặc không quản con trai của mình, nhưng rắc rối lần này lớn quá, đến ông ta còn cảm thấy khó nhằn.

Thăng trầm mấy chục năm, lâu lắm rồi Lâm Chính Bân mới có cảm giác không biết phải làm sao như thế này. Thật không ngờ giờ một lần nữa được trải nghiệm lại là do chính con trai ông ta mang tới.

Lúc này, người quản gia khẽ bước tới, đưa điện thoại và nói: “Lão gia, có điện thoại tìm ông”.

Lâm Chính Bân nói với vẻ bực bội: “Không nghe, nói là tôi đang bận”.

Người quản gia nói nhỏ: “Là điện thoại của nhà họ Hoắc”.

Biểu cảm của Lâm Chính Bân tối sầm, ông ta nhận điện thoại.

“Người anh em bận thế, nhận điện thoại của tôi cũng không có thời gian cơ à?”, Hoắc Chấn Châu nói với giọng chế giễu.

Lâm Chính Bân biểu cảm tối sầm, miệng cười như không cười nói: “Hoắc Chấn Châu, lần này nhà họ Hoắc chơi đẹp lắm. Thằng con không ra gì của tôi đã để cho các người nắm được cán, muốn thế nào thì nói thẳng đi”.

Lâm Chính Bân ý nói nhà họ Hoắc mặt dày, ra tay với Lâm Lang Thiên là thế hệ sau tức là đang thầm chế giễu Hoắc Chấn Châu.

Hoắc Chấn Châu chẳng buồn để ý mà chỉ cười: “Người anh em hiểu lầm rồi. Chuyện lần này không liên quan gì tới nhà họ Hoắc của tôi. Tôi chỉ là chân sai vặt, người lợi hại chính là Lý Thần cháu tôi cơ.

“Tôi cũng vừa mới biết được toàn bộ sự việc, sau khi hồi phục giao dịch, tâm trạng cảm thấy thật tốt, thấy cách của cháu tôi thế nào? Người anh em thấy có được không?”

Lâm Chính Bân như muốn bóp nát điện thoại trong tay, nghiến chặt răng và cười lạnh lùng: “Lâm Chấn Châu, bớt nói đểu, nói thẳng đi”.

Lâm Chấn Châu có thể nhận thấy giọng điệu phẫn nộ nhưng không có chỗ phát tiết của Lâm Chính Bân. Ông ấy cảm thấy vui mừng vô cùng giống như trời đang nóng lực mà được uống một lon coca vậy.

Tướng đối Tương, binh đối binh, Hoắc Hoàn Vũ và Lâm Lang Thiên không vừa mắt với nhau thì trước đó ông ấy và Lâm Chính Bân cũng chẳng tốt vào đâu.

Phần lớn đôi khi ông ấy có chiếm chút ưu thế nhưng vẫn còn nhiều hạn chế, chưa khi nào có thể khiến Lâm Chính Bân thật sự phải chịu nhục.

Hoắc Chấn Châu vui mừng, sung sướng vô cùng nói: “Nhà họ Lâm phải rút khỏi việc tranh giành hạng mục của làng vận hội, còn những thị trường khác chúng ta tự dựa vào năng lực của mình”.