Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 25: Thời gian một ngày



Lục công khoa bị hành tới mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, tâm thần không tính khó mà phân biệt. Đến cả cha mẹ cũng khó lòng nhận ra. Nhưng chuyện như vậy, hắn ta ngược lại không chút quan tâm, vẫn đứng yên chôn chân tại chỗ giữ chặt tấm quân lệnh một mực hướng tới Dung Nguyên Thuần.

Tuy nhiên thái độ bớt đi một phần kiêu căng. Hay chính xác, đối diện với ác ma Lã Diên Mục sao dám so đo ai tùy ý hơn ai?

“Kim Thiết Vương gia! Hạ thần đến đây là phụng lệnh điều tra án oan của Nhị công tử Cao gia Cao Tuấn Soái. Mong Vương gia hiểu cho tấm lòng hướng về công đạo của hạ thần.”

Lã Diên Mục phớt lờ câu nói đó, một chút liếc mắt cũng không thèm ngó sang.

“Vương phi! Nàng thế nào quay về đây lại không nói với ta một tiếng rõ ràng? Nếu như ta đến muộn chút xíu không phải nàng sẽ bị người ta khi dễ đến mất cả mặt mũi rồi sao?”

Tuy hai người là phu thê, quan hệ thực tế cũng chẳng coi là thân thiết. Thứ nàng hiểu hắn cũng chỉ là tri kỷ của kiếp trước – sau khi đã trải qua bao nhiêu thăng trầm chỉ vì một lời nói dối, lòng người vốn đã lạnh nhạt nay càng thâm trầm. Còn hắn bây giờ, thiếu niên nhiệt huyết, khí khái Vương giả chỉ là lời nói bào chữa cho dáng vẻ u ám bị ràng buộc bởi huyết mạch Hoàng Đế.

Dung Nhi Vân che miệng cười càng tươi:

“Không phải ta đã có Vương gia đứng sau lưng âm thầm ủng hộ hay sao? Đến một hộ vệ giỏi như vậy cũng phân phó cho thiếp, lại còn bao nhiêu quân binh thường trang trong Dung phủ. Vương gia sủng ta như vậy, thiếp sao dám để Vương gia mất hết mặt mũi?”

“Vương phi thật biết nghĩ cho ta.”

Hai người ấy vậy mà chim chuột qua lại tới mức đám người còn đang quỳ bên dưới cũng bận hóng chuyện quên luôn mất đầu gối bị đau.

Tất nhiên người của Dung phủ đã được Lã Diên Mục cất nhắc không cần quỳ ngay ban đầu. Đâu có thể tùy ý đến đây hóng chuyện vui lại làm mất mặt chủ nhà được.

Lục công khoa bị đôi nam nữ phớt lờ mà hằm mặt càng thêm trầm giọng:

“Bẩm Vương gia! Hạ quan xin được tiếp tục xử án kẻo kéo dài thời gian sẽ khiến lòng dân lương thiện ai oán.”

Lã Diên Mục mơ màng nhìn sang hắn ta, vừa chống tay lên cằm vừa mệt mỏi tùy dạng:

“Ồ! Ngươi vẫn chưa xét xử sao? Cô lại nghĩ ngươi cứ vậy mà làm rồi! Là ta mải đắm mê trong nhan sắc tuyệt mỹ của Vương phi mà quên mất nhà ngươi.”

“Vậy đi! Để hỗ trợ nhà ngươi xử án nhanh nhất, tránh làm lỡ dở thêm nữa, Cô sẽ ngồi đây với vai trò là phán quan. Tất nhiên, nếu Lục công khoa không bằng lòng, Cô cũng không tiện ép buộc.”

Trần đời này ai dám phản đối?

Lời của một Vương gia không sợ nói thật, chỉ sợ lời nói đùa mang ý tứ.

Lục Công khoa nghiến răng thành tiếng, công văn trên tay cũng bị y bóp đến mức muốn chết nghẹn. Thực sự đấy là cổ họng của một ai đó thì chắc hẳn bây giờ đã bị gãy làm vài phần nát vụn.

“Được Ngài hậu ái như vậy, hạ thần cảm thán không hết, sao có thể phiền?”

Vừa dứt lời, y lập tức đứng bật dậy. Đầu gối đau nhức khiến cho phần sức bật nhanh chóng biến thành trò cười mà lảo đảo suýt chúi về bốn phía.

“DUNG NGUYÊN THUẦN! NGƯƠI BIẾT TỘI CHƯA?”

Giọng hét lớn, vẫn còn sức hét vào mặt của đám người bên trong phật đường, nhìn vào Dung Nguyên Thuần, cử chỉ nho nhã chắp tay hành lễ Lã Diên Mục.

Dung Nguyên Thuần bị giọng gầm rú làm cho kinh sợ, mặt mũi càng tái mét.

Dung Quý An đứng chen ngang chỉ trích:

“Nữ nhi nhà ta có tội hay không cũng cần có bằng chứng thích đáng. Lục Công khoa mang đến một tờ công văn, bên trong không có lời khai rõ ràng của nhân chứng, không có dấu tay điểm chỉ, không có bằng chứng đích danh nữ nhi Dung phủ. Ta há có thể để ngài tùy ý định đoạt?”

Lã Diên Mục vẫn hờ hững:

“Cô thấy chuyện này Lục Công khoa đúng là làm không đầu cuối. Ngươi xử lý những chuyện như này đều chỉ cần một vài lời xác nhận chung chung vậy sao?”

“Sao có thể? Nếu không phải có ân oán cá nhân thì không lý nào lại có động cơ giết người. Cao Tuấn Soái là người Cao gia, gia thế không phải hiển hách nhưng lại là thương nhân có tiếng. Không lý nào một tương lai tươi sáng như vậy lại tự mình gây chuyện thị phi.”

Lã Diên Mục gật đầu nhìn sang Dung Nhi Vân vẫn yên lặng một góc liền lười quản chuyện.

Dung Quý An càng thêm tức giận.

Cao Tuấn Soái kia có là người như thế nào cũng có thể so sánh được với nữ nhi Dung phủ? Nàng ta tuy là nhị tiểu thư, học thức có thể không sâu rộng, nhưng nhân phẩm chưa thể thấp kém tới mức tùy hứng như vậy.

“Nếu không có nhân chứng, chuyện ngày hôm nay, cho dù có liều cái mạng già này ta cũng nhất định không để ngươi mang nữ nhi Dung phủ rời khỏi Từ Đường này một bước.”

Lục Công khoa cao hứng nhìn bốn phía đang rì rầm gật đầu.

“Bằng chứng hay nhân chứng ta đều mang đến đủ. Để Kim Thiết Vương thẩm án tin rằng Ngài sẽ không làm luật phát quay vần.”

Dứt lời, một hiệu làm dấu, bốn người bị lôi lôi kéo kéo từ bên ngoài ném phịch xuống trước mặt mọi người.

Là đám người hôm trước cùng cái tên Cao công tử kia phi lễ với Dung Nguyên Thuần.

Lã Diên Mục chạm tay mân mê trên vết son môi đọng lại nơi tách trà, đôi mắt mơ màng càng ngắm càng hiện lên tầng tình ý ứ đọng bao trùm. Khóe môi hắn khẽ cười lưu giữ hương vị ngọt ngào trên đầu lưỡi.

“Ngài không thích dùng trà này sao? Thiếp bỏ thêm chút đường?”

“Ta đang nghĩ, ly trà đẹp như này, lát quay trở về có nên trộm lấy?”

Dung Nhi Vân hừ lạnh.

Cái thói trộm ly của hắn thực sự là được truyền đời sao?

Kiếp trước Khôn Ninh cung của nàng không có bộ tách nào nguyên vẹn. Mỗi lần hắn đến là một lần thị nữ báo mất tách trà. Ban đầu còn nghĩ do hắn không may, nhưng…cái thứ ăn vào máu rồi, thực sự khó bỏ.

__Có nên chặt luôn cái tay không sạch sẽ kia không?

Dung Nguyên Thuần mắt mũi tèm nhem ướt cả, vừa nấc vừa chạy lại chỗ Dung Quý An quỳ xuống:

“Phụ thân! Nếu là người khác, có thể nữ nhi không biết. Nhưng là đám người này, nhất định nữ nhi không thể quên. Hôm đó…nữ nhi đúng là nam trang tới hội thơ. Là đám người này dám phi lễ với nữ nhi…tay kéo tay lôi suýt nữa nữ nhi đã mất hết trong sạch. Bọn chúng…là đám người bọn họ cấu kết với nhau làm xằng, ngươi nhất định phải tin nữ nhi.”

Dung Quý An sững người.

Dung Nguyên Thuần có thể từ lâu không sống ở đây. Đối với ông chỉ là một nhị tiểu thư buộc phải đưa về, nhưng điều đó đâu có nghĩa Dung phủ này có thể tùy tiện cho người khác khinh thường? Càng là đây cũng là máu mủ ruột rà, há chịu oan?

Đám người vừa được đưa vào đã bắt đầu nhốn nháo:

“Cao công tử thấy ngươi là nữ nhi lại thân nam trang, sợ ngươi không có người bảo vệ, tốt ý muốn giúp đỡ, vậy mà ngươi lại không biết xấu hổ quyến rũ Cao công tử.”

“Cao công tử vì nghĩ cho thể diện của nữ nhi mà nhẹ nhàng với ngươi. Ngươi lại không biết đường biết lỗi kêu người đánh Cao công tử thành phế nhân. Đúng là đồ nữ nhân lòng dạ hẹp hòi độc ác.”

“Ngươi là người Dung phủ lại làm những chuyện giết người mờ ám như vậy. Trên trời dưới đất đều thiêng, tuyệt đối không cho phép người như nữ nhận này được tồn tại.”

“Bẩm đại nhân! Người hãy giết cô ta, trả lại công bằng cho Cao công tử.”

Lục Công khoa cao hứng, chỉ tay vào mặt Dung Quý An:

“Thế nào Dung Công bộ? Những nhân chứng như này đã đủ thuyết phục hay chưa? Nữ nhi nhà Ngài còn gì để nói?”

Dung Nguyên Thuần chính là cái tên đơn giản nhất của bản năng. Đến cả phản đối như nào cũng không biết.

Dung Nhi Vân như nàng cũng thật đành trầm mặc.

“Ta phản đối!”

Không gian chỉ có tiếng khóc tức tưởi cùng trầm mặc, hiển nhiên một ý giọng dù nhỏ nhất vẫn có thể gây chấn động.

Lã Tô Mạnh đứng lên, dáng vẻ không khúm núm mà đường hoàng cao ngạo:

“Thảo dân ở đây cũng là một trong số những nhân chứng của ngày hội thơ. Nhân chứng như thảo dân có thể tuyệt đối bảo đảm Dung nhị tiểu thư không hề gây lên cái chết cho Cao Tuấn Soái công tử cũng như bảo đảm lời nói của những nhân chứng trong tay Lục Công khoa đều là giả.”

Lục Công khoa trừng mắt, kiếm trên tay bắt đầu không an phận:

“Ngươi là kẻ nào mà dám đứng ở đây phách lối? Đừng nghĩ ngươi nói ngươi xuất hiện ở đó thì ta sẽ tin một kẻ đê hèn như ngươi.”

Lã Tô Mạnh chắp tay trước ngực, một lời trình bày hết tất cả mọi chuyện ngày hôm đó xảy ra.

Lục Công khoa không thể ngăn cản với lý do trên trời rơi xuống nhân chứng nhưng cũng không dễ dàng chấp nhận những gì y đang đóng khung:

“Sao ta có thể tin đây không phải người do Dung phủ mua chuộc?”

Lã Tô Mạnh cũng không kém phần:

“Thảo dân cũng không thể tin 4 người kia không phải do Cao gia cố tình mua chuộc đổ tội cho Dung phủ cũng như Nhị tiểu thư đây.”

“Ngươi đang nói ta hàm hồ?”

“Thảo dân chỉ là một nhân chứng, sao dám có quyền quyết định Ngài có hàm hồ hay không?”

“Nhân chứng như ngươi?”

Bấy giờ Dung Nhi Vân mới phá lên mà cười thành tiếng:

“Lâu rồi ta mới thấy Quan phủ đem theo một đám ô hợp xuất hiện rồi nói là nhân chứng. Bọn chúng, một người là bơm rượu, một người là kẻ nghiện, một kẻ cờ bạc nợ không thấy đầu, một kẻ sống trong nhà chứa ăn bám kỹ nữ. Đề cao một đám tạp nham như vậy, Lục Công khoa có vẻ như suy nghĩ không chu đáo rồi.”

“Kim Thiết Vương phi! Người nói như vậy là có ý gì?”

Nàng tiến lại trước mặt y, tà mị điên dại mà cười.

“Tiểu Ngạn! Lấy thứ ta đã chuẩn bị ra đây, đem đưa Lục Công khoa.”

Một xấp giấy đặt lên trước ngực, y còn chưa kịp suy nghĩ, Dung Nhi Vân đã hờ hững ngồi xuống ghế đẩu:

“Vạn Hoa Lâu có một mỹ nhân tên Hải Huệ. 5 ngày trước bị Cao Tuấn Soái ép bức làm nhục mà phải thắt cổ tự vẫn. Trùng hợp thay, người đó vừa hay là nữ nhân trong lòng của một người nơi này. Vì không cam tâm mất đi người đẹp, lại mất đi chỗ dựa phung phí, nên suy nghĩ có phần chậm hơn tay chân.”

“Kim Thiết Vương phi nói như vậy…”

“Lục Công khoa! Ngày diễn ra hội thơ, ta cùng Vương gia đều có mặt ở đó. Nếu như ta vì bảo vệ người nhà mà ra tay, có khiến Lục Công khoa khó xử? Hơn nữa những gì ta đưa cho ngài đều ở đó đầy đủ, điều tra một chút là biết. Ngài không tin có thể để lại ít quan binh, nhà ta cũng có chuyện quan trọng cần làm. Sau khi dùng xong bữa tối…hy vọng ngài cho ta câu trả lời hợp lý.”

“Hạ thần có thể nghi ngờ chứng cứ này!”

“Ta cho ngài thời gian một ngày là đã nương tình rất nhiều! Nếu chuyện này ngài làm không ổn, đến tai Khu mật sứ…chẳng phải muội muội của ta sẽ phải chịu nhiều tai tiếng sao? Một nữ nhi khuê các không quyền không lực lại có thể kéo một quan nhị phẩm xuống bùn…như vậy…”