Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 30: Tìm quà



Đoạn Vương phủ có chủ nhân không mấy tốt đẹp, ý là lời đồn bên ngoài không nghiêng phần lợi, nhưng dù sao cũng là Vương gia được Thánh Thượng đích thân sắc phong, ban đất lập phủ hiển nhiên vẫn thu hút không ít thì nhiều chú ý.

Lời đồn bên ngoài về Kim Thiết vương cũng nằm trong danh sách người kế vị không biết truyền từ đâu ra lại khiến nội bộ triều chính một phen lục đục.

Lại nói, ngoại trừ Hoàng Tử lắm bệnh nhiều tật, không được Hoàng Thượng để mắt thì vị trí cao nhất chỉ còn lại Thế Quan Vương Lã Sử Hoành. Nhưng đâu ai biết trước, nếu một ngày cảm thấy trời nắng quá mức chói chang, Kim Thiết Vương Lã Diên Mục gật đầu tạo phản thì Hoàng quyền lại không thể nói trước.

Ba phe bảy phái, lôi lôi kéo kéo tìm chủ nhộn nhạo tới mức người trong cuộc còn cảm thấy bị đe doạ.

"Vương gia gọi ta đến đây có chuyện gì?"

Từ hôm Dung Nhi Vân nàng tặng chút nhân phẩm Vạn Xuân Lâu, Lã Diên Mục liền coi nàng như cái gai trong mắt. Ngự hoa trong vườn vô tình chạm mắt hắn cũng quay đi coi không thấy. Dung Châu Ngạn mang hoa đến tặng, vừa quay đi đã thành đồ thưởng cho Chu Thương Thành.

Nói chung, nàng cũng lười đi lấy lòng. Xem ai mặt dầy hơn thì tự khắc thắng.

Lã Diên Mục đẩy cho nàng một tấm thiệp vân sa. Bên trên in hình mặt trời ló dạng, chúng sinh hân hoan đón chào.

"Phượng vũ Long uy? Tiệc đầy tháng của tôn tử nhà ai?"

"Lang Thân Vương. Nhi tử của Phó Công Hầu Lã Tô Minh."

Là anh trai Lã Tô Mạnh?

Là người nửa năm sau sẽ biến mất không một dấu vết khiến cho Phó Công Hầu trở thành tên gọi của Lã Tô Mạnh?

Dung Nhi Vân gật đầu không biểu hiện quan tâm. Nàng đặt xuống tấm thiệp mời còn chưa xem qua bên trong:

"Vậy Vương gia gọi ta đến đây là muốn chuyện gì? Trước khi gả tới Đoạn Vương phủ không quen biết Lang Thân Vương, cũng không biết tới Phó Công Hầu. Phụ thân làm quan Công bộ, là người của Lục Bộ nhưng quan hệ cùng Hoàng thất là không có."

Nàng chính là phủi sạch quan hệ.

Công bộ là quan nhưng không thể nói có quyền ảnh hưởng. Chỉ là vị quan có thể thay thế đơn giản, người ngồi trên Long Ỷ là ai thì theo người đấy, không quan tâm chuyện khác.

"Ta chỉ đưa một tấm thiệp, Vương phi liền phản ứng thái quá. Không phải có chuyện gì đấy chứ?"

"Vương gia! Người nên gọi ta tới đây với tư cách là người của Đoạn Vương phủ, không phải là nữ nhi của Dung phủ."

"Vậy Vương phi có tới hay không?"

Lang Thân Vương là huynh ruột của Hoàng Thượng. Là người nói đơn giản cũng rất đơn giản, nói phức tạp cũng thực khó đoán.

Đơn giản là vì Lang Thân Vương nhường ngôi cho đệ đệ. Nhưng quyền lực chính trị lại không ngừng phô diễn. Hoàng Thượng cấm không cho phủ đệ các Vương lớn hơn Hoàng cung. Lang Thân Vương liền xây phủ đệ nhỏ hơn một viên gạch, thấp hơn một gang tay. Xây liền năm sáu phủ đệ như vậy, mỗi mùa ở một nơi thoải mái.

Phức tạp là vì hắn không ủng hộ bất kỳ hoàng tử nào. Mỗi người chỉ quan tâm một tý, thân thiết một tý, không tài nắm được điểm yếu.

Lại không biết chừng, một ngày hắn vui lên tự phế Hoàng Thượng, đưa một Hoàng tử nào đó, hay thậm chí chính Phó Công Hầu lên làm vua cũng không biết chừng.

Bởi vậy, người thân thiết hơn một chút với Lang Thân Vương chính là tự mình đặt đầu trong tay đao phủ Hoàng Thượng.

Thiệp mời đầy tháng, đến hay không chính là hạ nước cờ quyết định phá cả bàn cờ trong thế cân bằng.

"Đương nhiên Vương gia sẽ tới!"

"Vậy sao? Vương Phi khiến Cô cảm thấy bản thân đang bị động vậy!"

"Cục diện bây giờ, dù Vương gia đi hay không đi cũng đều nằm trong tầm ngắm. Chi bằng đến đó làm loạn một phen, người hiểu ý sẽ biết Vương gia cùng Lang Thân Vương không chung đường. Người không hiểu ý lại nghĩ hai người không thể cản phá."

Người không hiểu ý chính là muốn nhắc Lã Sử Hoành. Người hiểu ý đương nhiên là Thánh Thượng.

Nhưng dù nàng nói như vậy, Lã Diên Mục hỏi như vậy nhưng thực chất trong lòng hắn sớm có tính toán.

Dung Nhi Vân tuỳ hứng lựa một cây bút lông, đè nên nét chữ phóng khoáng kia hình một con thỏ:

"Vương gia! Ta sẽ tự mình chọn một món quà, Vương gia cho phép ta chứ?"

"Có thể nói cho Cô biết nàng muốn chọn quà gì không? Cô thực tò mò đấy!"

"Tôn tử đầy tháng có thể chọn quà gì? Bút lông không cầm được, binh thư đọc không được,...thực phải nghĩ thật lâu."

Lã Diên Mục nhìn nàng, phá lên cười.

Hắn rời khỏi Kinh Thành từ rất nhỏ, ký ức của nơi này đối với hắn không có một phần niềm vui. Cũng chưa một ai mang lại cảm giác hoà hợp. Vậy mà khi Dung Nhi Vân xuất hiên, một nữ nhân trong veo với gương mặt trắng tựa tuyết, đôi mắt đen láy luôn hiện ý cười, một thiếu nữ được bao bọc trong Dung phủ chưa từng phải suy nghĩ lại có thể khiến hắn nhìn thấy bản thân bên trong.

Dung Nhi Vân điên giống hắn. Thậm chí, nàng điên trong gương mặt ngây thơ, tàn ác trong đôi mắt thánh thiện.

"Nếu đã thống nhất như vậy, thần thiếp sẽ ra ngoài chuẩn bị chút đồ. Tiện đường ra ngoài, Vương gia có muốn ăn gì, ta sẽ mua?"

"Đầu bếp Đoạn Vương phủ có thứ gì không làm được?"

Bên ngoài trời đã tắt dần gió đông, mặt trời hửng nắng chưa thể đánh bay hoàn toàn giá rét. Lã Diên Mục cởi áo choàng phủ lên người nàng thành hai lớp:

"Đừng cố sức! Bên ngoài vẫn lạnh, Vương phi nên chú trọng sức khoẻ."

Dung Nhi Vân ra ngoài trong tĩnh lặng. Ở Đoạn Vương phủ dù sao cũng không được khuây khoả như bên ngoài nên nàng không gọi xe ngựa, tự mình đi bộ cùng Phú Nga.

Dung Châu Ngạn hôm ở Dung Phủ quá khích, bị Lã Diên Mục phạt chép sách đức nữ còn vô cùng bận rộn. Phú Nghi lại bận chông chừng con chuột nhắt Lã Diên Mục nuôi.

Mỗi người một việc, nàng cũng có việc của bản thân.

Vóc dáng nàng thực nhỏ, thân thủ cũng nhanh nhẹn. Chỉ một loáng, ngoại trừ Phú Nga vẫn còn ung dung tung tăng thì nàng đã biến mất trong đám người đông đúc không ai nhận ra.

Bỏ áo choàng đầu, Dung Nhi Vân đẩy cửa bước vào:

"Hôm nay không có người chào đón ta sao?"

Như lần đầu tiên nàng xuất hiện tại nơi này. Khung cảnh ọp ẹp muốn sập bất cứ lúc nào, mùi thuốc nhuộm nồng nặc cùng gian đại sảnh rộng lớn không có bóng người.

Huân Chiến Luân xuất hiện sau một khoảng thời gian ngắn. Hắn ngái ngủ, bước đi xiêu vẹo, mắt mở còn không nổi, khó khăn lắm mới nhìn ra người quen:

"Hôm nay lại đến mua vải thô sao?"

"Đương nhiên! Vẫn trả như vải lụa!"

"Ta không bán!"

"Tại sao?"

Huân Chiến Luân ngồi bệt xuống đất, tuỳ hứng ngửa mặt tắm ánh nắng chiếu xuyên mái nhà thủng dột. Gương mặt hắn vẫn loang lổ thuốc nhuộm như khi trước, chỉ có điều, ánh mắt lại dường như chứa một bầu giận dữ.

Dung Nhi Vân chỉ đành nhún nhường trước:

"Hai bên là thuận mua vừa bán. Hơn nữa ta là người mua trước, ngươi cũng không thể vì người nhà mà làm khó ta như vậy đúng chứ?"

Huân Chiến Luân gật đầu vẫn hiển nhiên đề phòng:

"Vậy sao ngươi biết chỗ này của ta? Người của Gia Huấn Lụa không thể tự mình tìm đến cửa Đoạn Vương phủ được!"

Nàng là người hào sảng.

Muốn kết bạn đương nhiên không thể vòng vo tam quốc. Hơn nữa, nàng muốn dùng Huân Chiến Luân này nhiều hơn trước khi ấn tượng tiếp tục đi xuống đề phòng.

"Tất nhiên! Huân Minh Tàng là người của Đoạn Vương phủ, ta lại là nữ chủ nhân của nơi đó. Ta đến mua thông tin tại nơi Huân Minh Tàng nắm trọn thì có gì không đúng?"

"Ngươi biết bao nhiêu?"

Gia Huấn lụa nằm im một góc, không nổi danh, không quảng bá lại vô cùng nghèo nàn. Một người cao quý có thể tìm đến, lại còn là nữ nhân, đương nhiên không thể coi thường.

"Ta với chủ nhân nơi này là cùng một phe. Hắn đã không dám nói với Vương gia thì ta sao dám vượt quyền của hắn?"

Dung Nhi Vân tiến lại, ngồi xuống trước mặt Huân Chiến Luân:

"Vậy bây giờ có thể để ta gặp Huân Minh Tàng hay không? Lần này ta không muốn mua thông tin mà muốn mua một đồ vật, đổi lại hắn sẽ biết được vị thuốc cuối cùng còn thiếu trong đơn dược kia."