Vận Mệnh Thế Gia

Chương 110: Chỉ cầu



Phó Minh Hoa vẻ mặt cung kính, hạ mi, che đi vẻ nghi hoặc trong mắt: "Thế tử quá đa tình." Vả lại ý chí Hạ Nguyên Thận không kiên định, người như vậy, cuối cùng sẽ không làm thành đại sự.

Người đa tình như hắn, lỗ tai rất mềm, rất dễ bị hủy bởi nữ sắc.

Yến Truy cười ra tiếng, hắn nghe được ý nhắc nhở trong lời nói của Phó Minh Hoa, thần sắc giữa lông mày phấn chấn.

Phó Minh Hoa không có ý với Hạ Nguyên Thận, nàng tỉnh táo như thế, nói ra ưu khuyết của Hạ Nguyên Thận, điều này làm hắn cảm thấy vui vẻ, ánh mắt lại hơi thâm trầm.

Nhắc đến Hạ Nguyên Thận, ánh mắt nàng kiên định không hề trốn tránh, chứng minh tính cách nàng kiên định.

Nhưng nàng không bị Hạ Nguyên Thận mê hoặc, chứng tỏ nàng sẽ không dễ dàng bị những người khác hấp dẫn.

Ngón cái cùng bốn ngón tay của bàn tay trái hắn đặt trên bàn đá nhẹ nhàng vân vê, trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Nếu Hạ Nguyên Thận không được, vậy ở trong mắt Nguyên Nương, cảm thấy ai tài hoa hơn?"

Yến Truy biết Phó Minh Hoa hiểu lầm ý hắn, nhưng vẫn thản nhiên hỏi thăm.

"Vài ngày trước, nghe Liễu lang quân của Tĩnh vương phủ từng nói, Thái thú Lũng Tây Diêu Hoán Trí tiến cử một học trò họ Lục." Phó Minh Hoa thấy Yến Truy nhìn nàng chằm chằm, không khỏi nhẹ giọng nói: "Nghe nói xuất thân hàn môn, lại có thể được Diêu đại nhân tán thưởng, ngay cả người của Tĩnh vương phủ cũng muốn tránh hắn, có thể nghĩ, tài năng xuất chúng."

Vốn Yến Truy chỉ thuận miệng hỏi một chút, muốn thăm dò đáy lòng nàng, lại không nghĩ nàng vừa mở miệng, lại thật sự nhắc đến một người.

Lũng Tây có vọng tộc Vương thị, nhưng không có danh môn họ Lục. Sau khi nghe Phó Minh Hoa nhắc đến người này có kiến thức nhưng lại xuất thân hàn môn, chỉ khẽ gật đầu.

Chỉ là gần đây hắn toàn tâm toàn ý vào trong quân, muốn đi U Châu nhậm chức, nên không để ý đến một tin tức nho nhỏ này.

Có thể được Phó Minh Hoa nhắc đến, người họ Lục này, chẳng lẽ có gì hơn người?

"Diêu Hoán Trí?"

Hắn khẽ thì thầm một tiếng, những suy nghĩ kiều diễm trước đó lập tức biến mất, một đôi lông mày dài chậm rãi nhíu lại.

"Không sai." Phó Minh Hoa biết mình nhắc đến, nhất định hắn sẽ để tâm.

Nhắc đến Diêu Hoán Trí này cũng có lai lịch khá lớn. Ông ta là con cháu hậu bối của mưu thần số một bên cạnh Yến Truy, Diêu Thích, văn tài kiệt xuất, lúc trước không dựa vào Diêu Thích mà dựa vào bản lãnh của mình thi đậu Tiến sĩ. Sau đó được Thái tổ giao phó là lấy lý do bị trọng thương, rồi lùi từng bước rút lui, đến nay nay đảm nhiệm chức Thái thú Lũng Tây.

Lũng Tây lại là địa phương quan trọng, mặc dù không phải là căn cứ quân sự quan trọng như U Châu, nhưng cũng không thể coi thường.

Từ thời tiền triều đến bây giờ, phải là tâm phúc của hoàng đế mới có thể đảm nhiệm.

Bản thân Diêu Hoán Trí tài trí hơn người, nhưng lúc này lại tôn sùng người này, có thể thấy văn tài của thư sinh này không thể khinh thường.

Mà dưới tình hình như vậy, ngoài Lục Trường Nguyên ra, Phó Minh Hoa không nghĩ đến người khác.

Trong giấc mơ "Phó Minh Hoa" gả cho Lục Trường Nghiễn, chính là đệ đệ duy nhất của Lục Trường Nguyên.

Lục Trường Nguyên người này văn võ toàn tài, tính tình cũng cương trực nghiêm túc.

Phó Minh Hoa nắm chặt bàn tay, mặt tươi cười: "Chỉ là xuất thân hàn vi, căn cơ nông cạn, tuy không có trợ lực nhưng dễ khống chế."

Yến Truy nghe xong lời này, liền nở nụ cười như có như không nhìn nàng.

Hắn không thể không nhớ đến lời đề nghị của Phó Minh Hoa với Thôi Quý phi vào ngày hôm đó, chuyện Vân Dương công chúa gả cho Quân Tập.

Tâm tư tiểu nương tử này sâu xa, đề cập đến chuyện này, nhất định sẽ có lợi cho nàng.

Hắn thích tính cách như vậy, nhưng lại không thích nàng đối xử với hắn bằng thái độ xa cách mà cung kính như thế, dường như hắn với Thôi Quý phi, hay là bất kì người nào khác chỉ là người hợp tác với nàng để cùng có lợi, trong mắt của nàng, mình vĩnh viễn chỉ là "Điện hạ" mà thôi!

"Say này ta sẽ bảo Diêu Thích viết một lá thư, mang đến Lũng Tây tìm hiểu lai lịch của vị Lục tài tử này. "

Phó Minh Hoa khẽ gật đầu, Yến Truy lại nói:" Nhưng ta làm việc này vì Nguyên Nương, Nguyên Nương muốn cảm ơn ta thế nào? "

Hắn nói lời này làm Phó Minh Hoa có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, Yến Truy lại vờ như không nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nàng, ý cười lại càng sâu hơn.

"Nếu quả thật là người có tài học, với điện hạ cũng có ích..."

Nàng nhíu mày, Yến Truy lại cười nhẹ, ngắt lời nàng:" Bên cạnh ta có rất nhiều người hữu dụng. Một Lục thị này không đáng đặt vào trong mắt ta."

Xuất thân hoàng thất, mẫu thân Thôi Quý phi lại xuất thân từ Thôi thị danh chấn thiên hạ.

Ngay cả trước đây, Thái tổ mong mà không được Diêu Thích, nhưng Thôi gia có thể mời vào cung, một thư sinh có tài thì tính là cái gì?

Yến Truy cúi đầu nhìn bàn tay như bạch ngọc đang đặt lên bàn đá của nàng, một lúc lâu sau mới ngước mắt lên nhìn nàng, thấy nàng hiếm khi không nói nên lời, hỏi lại một câu: "Nguyên Nương muốn cảm ơn ta thế nào? "

Phó Minh Hoa đề cập tới chuyện này, quả thật là nàng có tư tâm, lại không nghĩ Yến Truy có thể trực tiếp như vậy.

Nàng không sợ giao thiệp với người như Tô thị, đối phó với Phó Minh Hà cũng thành thạo, nhưng loại người như Yến Truy làm người ta suy nghĩ không thấu, lại làm nàng trong lúc nhất thời có chút do dự bất định.

"Không bằng ta đổi cách nói khác." Yến Truy nhìn nàng, thấy nàng nhíu hàng lông mày nhỏ nhắn, lông mày của nàng hơi nhạt, đầu hơi cúi xuống.

Da thịt này mịn màng như ngọc mỡ, ngũ quan vô cùng hài hòa.

"Nguyên Nương muốn cầu cái gì?" Nếu người ngoài bị hắn nhìn chằm chằm như thế, có lẽ đã sớm đứng ngồi không yên, nhưng nàng lại vô cùng trấn định.

Yến Truy hỏi tiếp một câu, Phó Minh Hoa suy nghĩ: "Chỉ muốn cầu sau này có chỗ nương tựa."

"Nương tựa?" Yến Truy hỏi ngược lại một câu, cười lạnh lùng.

Phó Minh Hoa cũng nhẹ nhàng gật đầu, nếu như đã nói đến nước này rồi, nàng cũng không cần trốn trốn tránh tránh nữa.

Dựa vào Trường Nhạc hầu phủ, dựa vào Bạch thị là không được rồi, nàng làm những điều này, chỉ hi vọng: "Tương lai Điện hạ và Quý phi nương nương có thể cho nửa đời sau của ta có một kết cục tốt."

Nàng không muốn bị Trường Nhạc Hầu phủ tùy ý bài bố, không muốn Bạch thị lại gả nàng vào Lục gia.

"Chỉ cần phu thê tương kính như tân." Nàng có thể diện, có tôn vinh, có được địa vị nên có và được coi trọng. Nàng chỉ cầu gả cho nhà môn đăng hộ đối, có trượng phu tính tình hòa hợp, không có kết cục giống như "Phó Minh Hoa" trong giấc mơ kia, đau lòng tuyệt vọng u buồn thành bệnh, cảm thấy cuộc đời không còn hy vọng.

Yến Truy giận quá thành cười: "Kết cục tốt?"

Hắn chống bàn đá đứng lên, nửa người nghiêng về phía Phó Minh Hoa.

Động tác này quá bất ngờ, Phó Minh Hoa theo bản năng muốn ngửa ra sau, Yến Truy cười lạnh nhìn nàng, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Khí thế và hơi thở của hắn bao lấy Phó Minh Hoa, ánh mắt như muốn ăn thịt người, trong lòng Phó Minh Hoa nhảy lên, sau một hồi lâu sau hắn chỉ hừ nhẹ: "Mẫu phi muốn gặp nàng, sẽ có người dẫn nàng đi."

Nói xong lời này, hắn đứng dậy rời đi.

Phó Minh Hoa nhìn bóng lưng Yến Truy rời đi, cách đó không xa Giang ma ma đã lấy quân cờ trở về, nhưng xa xa lại thấy Phó Minh Hoa đang ở trong đình nói chuyện với người khác.

Giang ma ma nhận ra là Yến Truy nên không dám tới gần.

Lan can ở góc hành lang hơi xa, có một nam tử mặc y phục màu đen khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đang nhìn sang bên này, vị kia chính là Diêu Thích vang danh thiên hạ.

Đợi đến khi Yến Truy rời đi, Giang ma ma mới đi vào đình nghỉ mát, đặt cờ trong tay lên bàn đá: "Chẳng lẽ Tam hoàng tử tức giận."